Chương 7—Sự ly khai của Luther khỏi Rome

Đứng đầu trong số những người được kêu gọi để dẫn dắt hội thánh từ bóng tối của chế độ giáo hoàng vào ánh sáng của đức tin trong sáng hơn, là Martin Luther. Nhiệt thành, hăng hái và tận tụy, không biết đến nỗi sợ nào ngoài sự kính sợ Đức Chúa Trời, và không thừa nhận nền tảng nào cho đức tin tôn giáo ngoài Kinh Thánh, Luther đã là nhân vật cho thời đại của ông; thông qua ông, Đức Chúa Trời đã hoàn thành một công tác vĩ đại cho sự cải chánh hội thánh và sự khai sáng thế gian. {GC 120.1}

Giống như những người rao giảng phúc âm đầu tiên, Luther đã xuất thân từ tầng lớp nghèo khó. Những năm đầu đời ông đã sống trong tổ ấm khiêm nhường của một người nông dân Đức. Nhờ lao động vất vả hằng ngày với tư cách là một người thợ mỏ, cha ông đã kiếm được tài lực cho việc giáo dục ông. Ông ấy đã định hướng ông trở thành một luật sư; nhưng Đức Chúa Trời đã hoạch định biến ông thành một người xây dựng trong cái đền thờ vĩ đại đang chậm rãi mọc lên qua nhiều thế kỷ. Gian khổ, thiếu thốn và kỷ luật nghiêm ngặt đã là ngôi trường mà Sự Khôn Ngoan Vô Hạn đã chuẩn bị cho Luther cho sứ mệnh quan trọng của cuộc đời ông. {GC 120.2}

Cha của Luther đã là một người đàn ông có đầu óc mạnh mẽ và năng động, và có tính cách mạnh mẽ, trung thực, kiên quyết và thẳng thắn. Ông ấy luôn trung tín với lòng tin quyết của mình về trách nhiệm, bất kể hậu quả có thế nào. Sự sáng suốt tuyệt vời của ông đã khiến ông coi hệ thống tu viện là không đáng tin cậy. Ông đã rất bất mãn khi Luther, không có sự đồng ý của ông, mà đã vào tu viện; và phải mất hai năm sau, người cha mới được hòa giải với con trai mình, và ngay cả khi đó, các quan điểm của ông vẫn không đổi. {GC 120.3}

Cha mẹ của Luther đã dành sự quan tâm to lớn cho việc giáo dục và đào tạo con cái của họ. Họ đã nỗ lực hướng dẫn chúng trong sự nhận biết Đức Chúa Trời và sự thực hành các phẩm chất Cơ đốc. Lời cầu nguyện của người cha thường thăng lên trong sự lắng nghe của con trai mình rằng đứa trẻ có thể ghi nhớ danh Chúa và một ngày nào đó giúp ích cho sự tiến triển của chân lý Ngài. Mọi lợi thế cho việc rèn giũa đạo đức hay trí tuệ mà cuộc đời lao khổ của họ cho phép họ tận hưởng đều được háo hức tận dụng bởi những bậc cha mẹ này. Những nỗ lực của họ thật sốt sắng và bền bỉ để chuẩn bị cho con cái mình một cuộc đời ngoan đạo và hữu ích. Với sự kiên định và sức mạnh mình trong phẩm giá, đôi khi họ đã thực hành sự nghiêm khắc hơi thái quá; nhưng bản thân Nhà cải chánh, mặc dù nhận thức rằng ở một số khía cạnh họ có sai sót, đã tìm thấy trong sự kỷ luật của họ nhiều điều để chấp thuận hơn là lên án. {GC 121.1}

Ở trường, nơi ông được gửi đến từ khi còn nhỏ, Luther đã bị đối xử với sự khắc nghiệt và thậm chí là bạo lực. Sự nghèo khó của cha mẹ ông lớn đến nỗi khi đi từ nhà đến trường ở một thị trấn khác, ông đã có một thời gian phải kiếm thức ăn mình bằng cách đi hát từ nhà sang nhà, và ông thường xuyên bị đói. Những ý tưởng u ám, mê tín dị đoan về tôn giáo đang thịnh hành bấy giờ đổ đầy ông với nỗi sợ hãi. Ông thường nằm xuống vào ban đêm với trái tim buồn bã, run rẩy nhìn về tương lai đen tối và ở trong nỗi kinh khiếp thường trực trước ý tưởng về Đức Chúa Trời như một vị thẩm phán nghiêm khắc, không khoan nhượng, một bạo chúa tàn ác, thay vì một người Cha thiên thượng hiền từ. {GC 121.2}

Nhưng dù dưới biết bao điều đáng nản lòng lớn lao như vậy, Luther vẫn kiên quyết tiến tới tiêu chuẩn cao trọng của sự xuất sắc về đạo đức và trí tuệ, những thứ thu hút tâm hồn ông. Ông khao khát tri ​​thức, và bản chất nhiệt thành và thực tế của tâm trí ông đã dẫn ông đến việc mong muốn những thứ vững chắc và hữu ích hơn là những thứ phô trương và hời hợt. {GC 121.3}

Khi, ở tuổi mười tám, lúc ông vào Đại học Erfurt, hoàn cảnh của ông đã thuận lợi hơn và triển vọng của ông tươi sáng hơn so với những năm đầu của ông. Cha mẹ ông đã qua sự tiết kiệm và cần cù mà có được một sự đầy đủ, họ đã có thể cung cấp cho ông mọi sự hỗ trợ cần thiết. Và ảnh hưởng của những người bạn sáng suốt đã phần nào làm giảm bớt những tác động u ám của quá trình đào tạo trước đây của ông. Ông đã đặt mình vào việc nghiên cứu những tác giả xuất sắc nhất, siêng năng trân trọng những suy nghĩ sâu sắc nhất của họ và biến trí tuệ của những người khôn ngoan thành của riêng mình. Ngay cả dưới sự kỷ luật khắc nghiệt của những người hướng dẫn trước đây của mình ông đã sớm hứa hẹn sẽ xuất sắc, và với những ảnh hưởng thuận lợi, trí tuệ của ông đã phát triển nhanh chóng. Một trí nhớ bền bỉ, một trí tưởng tượng sống động, khả năng lý luận mạnh mẽ và sự nỗ lực không biết mệt mỏi đã sớm đưa ông lên hàng đầu trong số những người quen của mình. Kỷ luật trí tuệ đã làm chín muồi sự hiểu biết của ông và khơi dậy một sự hoạt động của trí óc và một sự nhạy bén trong nhận thức, những thứ đang chuẩn bị ông cho những xung đột của cuộc đời ông. {GC 121.4}

Sự kính sợ Đức Chúa Trời đã ngự trong trái tim Luther, giúp ông duy trì sự kiên định trong mục đích sống và dẫn ông đến sự khiêm nhường sâu sắc trước Đức Chúa Trời. Ông có một cảm giác bền bỉ về sự phụ thuộc của mình vào sự giúp đỡ thần thánh, và ông đã không bao giờ quên bắt đầu mỗi ngày bằng lời cầu nguyện, trong khi trái tim ông đã liên tục thở ra một lời thỉnh cầu xin sự hướng dẫn và hỗ trợ. Ông thường nói, “Cầu nguyện tốt là người bạn đời của việc học tập”.—D’Aubigne, quyển 2, chương 2. {GC 122.1}

Một ngày nọ, khi đang xem xét các sách trong thư viện của trường đại học, Luther đã phát hiện ra một cuốn Kinh Thánh tiếng La-tinh. Một cuốn sách như vậy ông chưa từng thấy trước đây. Ông thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó. Ông đã từng nghe một số phần của các sách Tin Lành và các Thư Tín, được đọc cho mọi người nghe tại buổi lễ công cộng, và ông đã tưởng rằng đó là toàn bộ Kinh Thánh. Bây giờ, lần đầu tiên, ông nhìn vào toàn bộ lời của Đức Chúa Trời. Với sự kính sợ và kinh ngạc xen lẫn ông đã lật những trang sách thiêng liêng; với mạch đập nhanh và trái tim thổn thức ông đã đích thân đọc những lời của sự sống, thỉnh thoảng dừng lại để thốt lên: “Ôi, giá mà Đức Chúa Trời ban cho mình một cuốn sách như vậy cho chính mình!” —Ibid., quyển 2, chương 2. Các thiên sứ của thiên đường đã ở bên ông, và những tia sáng từ ngai Đức Chúa Trời đã tiết lộ những kho tàng chân lý cho sự hiểu biết của ông. Ông đã luôn sợ mạo phạm Đức Chúa Trời, nhưng giờ đây, niềm tin sâu sắc về tình trạng tội nhân của mình đã chiếm lấy ông hơn bao giờ hết. {GC 122.2}

Một khát khao tha thiết được giải thoát khỏi tội lỗi và tìm được hòa bình với Đức Chúa Trời cuối cùng đã dẫn ông vào một tu viện và cống hiến bản thân cho đời sống tu viện. Ở đây, ông đã bị yêu cầu thực hiện những công việc lao động chân tay thấp kém nhất và đi ăn xin từ nhà sang nhà. Ông đã đang ở độ tuổi mà sự tôn trọng và trân trọng được khao khát nhất, và những công việc tầm thường này đã làm tổn thương sâu sắc đến cảm xúc tự nhiên của ông; nhưng ông đã kiên nhẫn chịu đựng sự sỉ nhục này, tin rằng ấy là cần thiết vì tội lỗi của mình. {GC 123.1}

Mọi khoảnh khắc có thể dành được ra khỏi các công việc hàng ngày, ông đều dùng cho việc học, cướp đoạt bản thân ngay cả giấc ngủ và miễn cưỡng ngay cả thời gian dành cho các bữa ăn ít ỏi của mình. Hơn hết thảy, ông thích thú với việc học lời của Đức Chúa Trời. Ông đã tìm thấy một quyển Kinh Thánh được xích vào tường tu viện, và ông thường xuyên lui về đấy. Cùng với việc những cáo trách về tội lỗi bản thân ngày càng sâu sắc, ông đã tim cách đạt được sự tha sự và bình an bằng các việc làm của mình. Ông đã sống một đời sống nghiêm ngặt nhất, nỗ lực bằng kiêng ăn, những buổi thức canh và những trận đòn để khuất phục những điều xấu xa trong bản chất ông, những thứ mà đời sống tu viện không thể giải tỏa khỏi được. Ông không co rút lại khỏi bất cứ hy sinh nào mà bởi ấy ông có thể đạt được cái sự trong sạch của trái tim sẽ giúp ông được chấp nhận trước Đức Chúa Trời. “Tôi thực sự đã là một tu sĩ ngoan đạo,” ông sau đó nói, “và tuân theo các quy tắc của dòng tu mình nghiêm ngặt hơn những gì tôi có thể diễn tả. Nếu một tu sĩ có thể đạt được thiên đường bằng các công việc tu hành của mình, thì chắc chắn tôi đã có quyền đó….—Ibid., quyển 2, chương 3. Kết quả của sự kỷ luật đau đớn này là ông đã bị mất sức và co giật ngất xỉu; ông đã không bao giờ hồi phục được hoàn toàn khỏi các tác động của việc đó. Nhưng với mọi nỗ lực của mình, linh hồn trĩu nặng của ông không tìm được bất cứ sự giải tỏa nào. Cuối cùng, ông đã bị đẩy đến bờ vực tuyệt vọng. {GC 123.2}

Khi mọi thứ dường như đều đã chấm hết đối với Luther, Đức Chúa Trời đã dấy lên một người bạn và người giúp đỡ cho ông. Staupitz ngoan đạo đã mở lời của Đức Chúa Trời ra cho tâm trí Luther và bảo ông hãy rời mắt khỏi bản thân mình, ngừng suy ngẫm về hình phạt vô hạn cho việc vi phạm luật của Đức Chúa Trời, và nhìn lên Jesus, Đấng Cứu Độ tha thứ tội lỗi của ông. “Thay vì tự hành hạ mình vì tội lỗi của mình, hãy quăng mình vào vòng tay của Đấng Cứu Chuộc. Hãy tin cậy vào Ngài, vào sự công chính của cuộc đời Ngài, vào sự chuộc tội của cái chết Ngài…. Hãy lắng nghe Con Trai Đức Chúa Trời. Ngài đã trở thành con người để ban cho cậu sự bảo đảm của ân sủng thần thánh.” “Hãy yêu Đấng đã yêu cậu trước.”—Ibid., quyển 2, chương 4. Vị sứ giả này của lòng thương xót đã nói như vậy đấy. Những lời của ông đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí Luther. Sau nhiều lần vật lộn với những sai lầm đã ấp ủ bao lâu, ông đã có thể nắm bắt được chân lý, và sự bình an đã đến với linh hồn bị đày đọa của ông. {GC 123.3}

Luther đã được tấn phong làm một linh mục và đã được kêu gọi từ tu viện đến làm giáo sư tại Đại học Wittenberg. Tại đây, ông đã nộp mình cho việc nghiên cứu Kinh Thư bằng các ngôn ngữ gốc. Ông bắt đầu thuyết giảng về Kinh Thánh; và sách Thi Ca, các Phúc âm, và các Thư tín đã được mở ra cho sự nắm bắt của các đám đông thính giả thích thú. Staupitz, bạn và cấp trên của ông, đã thúc giục ông lên bục giảng và rao giảng lời của Đức Chúa Trời. Luther do dự, cảm thấy mình không xứng đáng để nói với dân chúng thay mặt Đấng Christ. Chỉ sau một thời gian dài vật lộn ông mới chịu khuất phục trước sự thúc giục của bạn bè mình. Ông đã rất hùng mạnh về Kinh Thư rồi, và ân điển của Đức Chúa Trời đã ngự trên ông. Sự hùng hồn của ông đã cuốn hút những người nghe ông, sự rõ ràng và quyền năng mà bởi ấy ông trình bày chân lý đã thuyết phục được trí hiểu của họ, và lòng nhiệt thành của ông đã chạm đến trái tim của họ. {GC 124.1}

Luther đã vẫn là một người con thực thụ của nhà thờ công giáo và đã không hề nghĩ rằng mình sẽ trở thành bất cứ thứ gì khác. Trong sự hoạch định của Đức Chúa Trời ông đã được dẫn dắt đến thăm Rome. Ông theo đuổi cuộc hành trình của mình bằng cách đi bộ, nghỉ lại tại các tu viện trên đường đi. Tại một tu viện ở Ý, ông đã vô cùng kinh ngạc trước sự giàu có, tráng lệ và xa hoa mà ông chứng kiến. Được ngự ban cho một khoản thu nhập ở mức vua chúa, các tu sĩ sống trong những căn hộ lộng lẫy, mặc những bộ quần áo giàu sang và đắt đỏ nhất, và tiệc tùng tại một bàn tiệc xa hoa. Với mối nghi ngại đầy đau đớn, Luther đã đối chiếu cảnh tượng này với sự từ bỏ chính mình và gian khổ của chính cuộc đời ông. Tâm trí ông trở nên bối rối. {GC 124.2}

Cuối cùng ông đã nhìn thấy thành phố bảy ngọn đồi ở đằng xa. Với xúc cảm sâu sắc, ông phủ phục mình xuống đất, thốt lên: “Rome thánh ơi, con xin kính chào Người!” —Ibid., quyển 2, chương 6. Ông tiến vào thành phố, viếng thăm các nhà thờ, lắng nghe những câu chuyện kỳ ​​diệu được kể lại bởi các linh mục và tu sĩ, và thực hiện tất cả các nghi lễ được yêu cầu. Ở khắp mọi nơi, ông nhìn thấy những cảnh tượng khiến ông kinh ngạc và kinh hoàng. Ông đã thấy rằng tội ác đang tồn tại trong tất cả các tầng lớp giáo sĩ. Ông nghe được những trò cười khiếm nhã từ các giám mục, và đã phải đầy kinh hoàng trước sự tục tĩu khủng khiếp của chúng, ngay cả trong thánh lễ. Khi hòa mình vào các tu sĩ và các công dân, ông gặp phải sự phóng đãng, trụy lạc. Quay đi đến bất cứ nơi nào, thay vì sự thánh thiện, ông chỉ thấy những điều tục tĩu. “Không ai có thể tưởng tượng được,” ông viết, “những tội lỗi và hành động tai tiếng nào đang được thực hiện ở Rome; chúng phải được nhìn thấy và nghe được để có thể tin nổi. Vì vậy, người ta có thói quen nói rằng, ‘Nếu có một địa ngục, thì Rome được xây dựng ở ngay trên nó: ấy là một vực thẳm mà từ đó phát sinh ra mọi loại tội lỗi.’”—Ibid., quyển 2, chương 6. {GC 124.3}

Theo một sắc lệnh mới, một sự xá tội đã được hứa ban bởi giáo hoàng cho tất cả những ai bằng đầu gối mình leo lên “cầu thang của Pi-la-tô”, được cho là đã được bước xuống bởi Đấng Cứu Độ của chúng ta khi rời khỏi tòa án La Mã và được dịch chuyển một cách kỳ diệu từ Jerusalem đến Rome. Một ngày nọ, Luther đang sốt sắng leo lên những bậc thang này, thì đột nhiên một thanh âm như sấm sét dường như phán với ông: “Người công chính sẽ sống bởi đức tin.” Rô-ma 1:17. Ông bật dậy và vội vã rời khỏi nơi đó trong sự hổ thẹn và kinh hoàng. Lời đó không bao giờ mất đi sức mạnh của nó trên linh hồn ông. Từ thời điểm đó, ông thấy càng rõ hơn bao giờ hết sự sai lầm của việc tin cậy vào các việc làm của con người để được cứu rỗi, và sự cần thiết của đức tin liên tục vào công đức của Đấng Christ. Đôi mắt của ông đã được mở ra, và không bao giờ bị bịt lại nữa, trước những ảo tưởng của tòa thánh công giáo. Khi ông quay mặt đi khỏi Rome, ông cũng đã quay đi cả trong trái tim, và từ thời điểm đó sự chia cắt ngày càng lớn hơn, cho đến khi ông cắt đứt mọi liên hệ với nhà thờ công giáo. {GC 125.1}

Sau khi trở về từ Rome, Luther đã nhận được bằng tiến sĩ thần học tại Đại học Wittenberg. Giờ thì ông được tự do cống hiến hết mình, hơn bao giờ hết, cho Kinh Thư mà ông yêu thích. Ông đã lập một lời thề trang nghiêm sẽ nghiên cứu cẩn thận và rao giảng một cách trung thực lời của Đức Chúa Trời, không phải những phát ngôn và các giáo lý của các giáo hoàng, tất cả các ngày của cuộc đời ông. Ông không còn là một tu sĩ hay giáo sư đơn thuần nữa, mà là người rao giảng được ủy quyền của Kinh Thánh. Ông đã được kêu gọi làm một người chăn để cho đàn chiên của Đức Chúa Trời ăn, những người đang đói khát chân lý. Ông tuyên bố vững chắc rằng các Cơ Đốc nhân không nên tiếp nhận bất kỳ giáo lý nào khác ngoài những gì dựa trên thẩm quyền của Kinh Thư Thiêng Liêng. Những lời này đã đánh vào chính nền tảng của quyền lực độc tôn giáo hoàng. Chúng chứa đựng nguyên tắc hệ trọng của cuộc Cải Chánh. {GC 125.2}

Luther đã nhìn thấy hiểm nguy của việc tôn các học thuyết loài người lên trên lời của Đức Chúa Trời. Ông không sợ hãi tấn công trò lươn lẹo võ đoán của các học giả và phản đối cái triết học và thần học đã giữ ảnh hưởng chi phối trên dân dự suốt bấy lâu. Ông lên án những nghiên cứu như vậy là không chỉ vô giá trị mà còn có hại, và tìm cách chuyển hướng tâm trí của những người nghe ông từ những ngụy biện của đám triết gia và thần học gia sang những chân lý vĩnh cửu được đưa ra bởi các nhà tiên tri và các sứ đồ. {GC 126.1}

Quý giá thay đã là thông điệp mà ông mang đến cho đám đông háo hức đang mong ngóng lời ông. Chưa bao giờ những giáo lý như vậy lại lọt vào tai họ. Tin mừng về tình yêu của Đấng Cứu Độ, sự đảm bảo về sự tha thứ và bình an qua máu chuộc tội của Ngài, đã làm vui mừng trái tim họ và truyền cảm hứng trong họ một niềm hy vọng bất tử. Tại Wittenberg, một ngọn đèn đã được thắp lên, mà những tia sáng sẽ lan tỏa đến tận cùng trái đất, và sẽ ngày càng gia tăng về độ sáng cho đến tận cùng của thời gian. {GC 126.2}

Nhưng ánh sáng và bóng tối không thể hòa hợp. Giữa chân lý và sai lạc có một xung đột không thể kìm nén. Duy trì và bảo vệ cái này là tấn công và lật đổ cái kia. Chính Đấng Cứu Độ của chúng ta đã tuyên bố: “Ta đến không phải để đem hòa bình, mà gươm.” Ma-thi-ơ 10:34. Luther đã nói, vài năm sau sự mở đầu của cuộc Cải Chánh: “Đức Chúa Trời đã không dẫn dắt tôi, Ngài đã đẩy tôi về phía trước. Ngài đã lôi tôi đi. Tôi đã không làm chủ được bản thân mình. Tôi muốn sống trong sự bình yên; nhưng tôi đã bị ném vào giữa những cuộc náo loạn và cách mạng”. —D’Aubigne, quyển 5, chương 2. Ông giờ đang sắp bị đẩy vào cuộc chiến. {GC 126.3}

Giáo hội La Mã đã thương mại hóa ân điển của Đức Chúa Trời. Những cái bàn của bọn đổi tiền (Ma-thi-ơ 21:12) đã được dựng lên bên cạnh các bàn thờ của nó, và không khí vang vọng tiếng reo hò của người mua và kẻ bán. Dưới lời kêu gọi gây quỹ để xây dựng Nhà thờ Thánh Peter tại Rome, các ân xá cho tội lỗi đã được rao bán công khai bởi thẩm quyền của giáo hoàng. Bằng cái giá của tội ác một đền thờ sẽ được xây lên cho sự thờ phượng Đức Chúa Trời—viên đá góc được đặt bằng tiền công của tội lỗi! Nhưng chính phương tiện được áp dụng cho sự mở rộng của Rome đã khơi gợi đòn đánh chí mạng nhất đối với quyền lực và sự vĩ đại của nó. Chính điều này đã khơi dậy những địch thủ kiên quyết và thành công nhất của công giáo, và dẫn đến trận chiến làm rung chuyển cái ngai của giáo hoàng và xô đổ cái vương miện ba tầng trên đầu giáo hoàng xuống. {GC 127.1}

Tên chức sắc đã được chỉ định để tiến hành việc bán bùa xá tội tại Đức-tên là Tetzel-đã bị kết án những tội ác đê tiện nhất chống lại xã hội và chống lại luật pháp của Đức Chúa Trời; nhưng khi đã thoát được hình phạt dành cho những tội ác của mình, hắn đã được thuê để thúc đẩy các dự án hám lợi và vô đạo đức của giáo hoàng. Với sự trơ tráo lớn, hắn đã lặp lại những điều dối trá trắng trợn nhất và kể lại những câu chuyện huyễn hoặc để lừa dối một dân sự ngu dốt, cả tin và mê tín. Nếu họ sở hữu lời của Đức Chúa Trời, họ đã không bị lừa dối như vậy. Chính để giữ họ dưới sự kiểm soát của tòa thánh công giáo, nhằm gia tăng quyền lực và sự giàu có của các lãnh đạo đầy tham vọng của nó, mà Kinh Thánh đã bị giữ lại khỏi họ. (Xem John C. L. Gieseler, Một tóm lược lịch sử tôn giáo, per. 4, phần 1, khổ 5.) {GC 127.2}

Khi Tetzel tiến vào một thị trấn, một sứ giả đi trước hắn, thông báo: “Ân điển của Đức Chúa Trời và của đức cha thánh thiện đang ở trước các cổng ngươi.” — D’Aubigne, quyển 3, chương 1. Và dân chúng chào đón kẻ mạo nhận báng bổ cứ như thể hắn là chính Đức Chúa Trời ngự xuống họ từ trời vậy. Trò buôn bán tai tiếng ấy đã được thiết lập trong nhà thờ, và Tetzel, bước lên bục giảng, ca ngợi đống ân xá ấy như món quà quý giá nhất của Đức Chúa Trời vậy. Hắn tuyên bố rằng bởi phẩm hạnh của các chứng nhận ân xá của hắn, mọi tội lỗi mà người mua sau đó muốn phạm phải sẽ được tha thứ cho người, và rằng “thậm chí không cần phải ăn năn.” — Ibid., quyển 3, chương 1. Hơn thế nữa, hắn đảm bảo với người nghe rằng các ân xá ấy có quyền năng cứu rỗi không chỉ người sống mà cả kẻ chết; rằng ngay lúc đồng tiền rơi leng keng xuống đáy rương của hắn, linh hồn mà số tiền đó được trả thay sẽ thoát khỏi luyện ngục và lên được thiên đường. (Xem K. R. Hagenbach, Lịch sử cuộc Cải Chánh, tập 1, trang 96.) {GC 127.3}

Khi Simon Magus đề nghị mua lấy quyền năng làm phép lạ của các sứ đồ, Phi-e-rơ đã trả lời ông ta: “Bạc của anh diệt vong cùng anh, vì anh tưởng sự ban tặng của Đức Chúa Trời mua được bằng tiền.” Công vụ 8:20. Nhưng đề nghị của Tetzel đã được hàng nghìn người háo hức nắm lấy. Vàng và bạc đã chảy vào kho của hắn. Một sự cứu rỗi có thể mua được bằng tiền thì dễ dàng đạt được hơn là thứ đòi hỏi sự ăn năn, đức tin và nỗ lực chuyên cần để chống cự và chiến thắng tội lỗi. (Xem chú thích Phụ lục cho trang 59.) {GC 128.1}

Cái giáo lý bùa xá tội đã bị phản đối bởi những người có học thức và lòng mộ đạo trong Giáo hội La Mã, và có nhiều người không có niềm tin nào vào những trò giả vờ quá trái ngược cả với lý trí lẫn sự mặc khải. Không một giáo sĩ nào đã dám cất tiếng mình lên chống lại hoạt động buôn bán bất chính này; nhưng tâm trí con người đang trở nên bối rối và bất an, và nhiều người thấp thỏm cầu hỏi liệu Đức Chúa Trời có không hành động thông qua một số công cụ cho việc thanh lọc hội thánh của Ngài. {GC 128.2}

Luther, mặc dù vẫn là một người Công giáo nghiêm ngặt nhất, đã vô cùng kinh hoàng trước những trò mạo nhận báng bổ của những kẻ buôn bán ân xá. Nhiều người trong giáo đoàn của chính ông đã mua giấy chứng nhận ân xá, và họ sớm bắt đầu đến gặp mục sư của mình, thú nhận các tội lỗi khác nhau của họ, và trông chờ sự xá tội, không phải vì họ đã ăn năn và muốn cải tạo, mà là trên căn cứ của cái bùa xá tội ấy. Luther đã từ chối sự xá tội cho họ, và cảnh báo họ rằng trừ phi họ ăn năn và cải tạo lại đời sống mình, họ sẽ phải diệt vong trong tội lỗi của họ. Trong sự bối rối lớn, họ đến gặp Tetzel để phàn nàn rằng người giải tội của họ đã từ chối giấy chứng nhận của hắn; và một số người đã mạnh dạn yêu cầu rằng tiền của họ được trả lại cho họ. Tên tu sĩ ấy đã đầy căm giận. Hắn đã thốt ra những lời nguyền rủa khủng khiếp nhất, đốt lửa ở quảng trường công cộng và tuyên bố rằng hắn “đã nhận được lệnh từ giáo hoàng để thiêu sống tất cả những kẻ dị giáo dám chống lại đống bùa xá tội chí thánh của hắn”. —D’Aubigne, quyển 3, chương 4. {GC 128.3}

Luther giờ mạnh dạn bước vào công việc của mình như một quán quân của chân lý. Tiếng của ông được nghe thấy từ bục giảng trong lời cảnh báo tha thiết, trang nghiêm. Ông đặt trước mọi người bản chất phản cảm của tội lỗi, và dạy họ rằng con người không thể, bằng những việc làm của chính mình, giảm bớt mặc cảm của nó hay né tránh hình phạt của nó. Không gì ngoài sự ăn năn đối với Đức Chúa Trời và đức tin nơi Đấng Christ có thể cứu được tội nhân. Ân điển của Đấng Christ là không thể mua được; ấy là một món quà miễn phí. Ông đã khuyên bảo mọi người chớ mua bùa xá tội, nhưng hãy nhìn lên Đấng Cứu Chuộc bị đóng đinh bằng đức tin. Ông kể lại trải nghiệm đau đớn của chính mình trong việc vô ích tìm cách để đạt được sự cứu rỗi bằng sự hạ nhục và sám hối, và đảm bảo với những người nghe ông rằng chính bằng cách rời mắt khỏi bản thân và tin vào Đấng Christ mà ông đã tìm được bình an và mừng vui. {GC 129.1}

Cùng với việc Tetzel tiếp tục công việc buôn bán của hắn và những lời trò mạo nhận vô đạo đức của hắn, Luther quyết định một phản đối hiệu quả hơn chống lại những trò lạm dụng om sòm này. Một dịp đã sớm được đưa ra. Nhà thờ lâu đài Wittenberg sở hữu nhiều thánh tích, vào những ngày lễ nhất định được trưng bày cho dân chúng, và sự tha thứ tội lỗi đầy đủ đã được ban cho tất cả những ai sau đó đến thăm nhà thờ và xưng tội. Theo đó, vào những ngày này, dâng chúng đông đảo đổ xô đến đó. Một trong những dịp quan trọng nhất trong số những dịp này, lễ hội All Saints, đang đến gần. Vào ngày ngay trước đấy, Luther, gia nhập đám đông đã đang đến nhà thờ, đính lên cánh cửa của nó một tờ giấy có chứa chín mươi lăm luật cứ chống lại giáo lý bùa xá tội. Ông tuyên bố sự sẵn sàng của mình trong việc bảo vệ những luận đề này vào ngày hôm sau tại trường đại học, chống lại tất cả những ai thấy phù hợp để tấn công chúng. {GC 129.2}

Những đề xuất của ông đã thu hút sự chú ý hoàn vũ. Chúng được đọc đi đọc lại, và được lặp lại ở mọi hướng. Sự phấn khích lớn đã được tạo ra trong trường đại học và trong toàn thành phố. Những luận đề này cho thấy rằng quyền năng ban ơn tha thứ tội lỗi, và xóa bỏ hình phạt của nó, chưa bao giờ được giao cho giáo hoàng hay cho bất cứ người nào khác. Toàn bộ sắp đặt đấy là một trò bịp,—một thủ đoạn để moi tiền bằng cách lợi dụng sự mê tín của dân chúng,—một thủ đoạn của Satan để hủy hoại linh hồn của tất cả những ai tin vào những lời mạo nhận dối trá của nó. Nó cũng cho thấy rõ ràng rằng tin lành của Đấng Christ là kho báu quý giá nhất của hội thánh, và rằng ân điển của Đức Chúa Trời, được tiết lộ trong đó, được ban tặng miễn phí cho tất cả những ai tìm kiếm nó bằng sự ăn năn và đức tin. {GC 130.1}

Các luận đề của Luther đã thách thức thảo luận đối chất; nhưng không ai dám chấp nhận thách thức ấy. Những câu hỏi mà ông đề xuất chỉ trong vài ngày đã lan truyền khắp nước Đức, và chỉ trong vài tuần chúng đã vang ra khắp Cơ đốc giới. Nhiều người Công giáo La Mã thành kính, những người đã chứng kiến ​​và than thở về tội ác khủng khiếp đang thịnh hành trong nhà thờ, nhưng đã không biết làm sao để ngăn chặn sự tiến triển của nó, đã đọc các đề xuất ấy với niềm vui lớn, nhận ra trong chúng thanh âm của Đức Chúa Trời. Họ cảm thấy rằng Chúa đã nhân từ đưa tay Ngài ra để ngăn chặn làn sóng tham nhũng đang dâng cao nhanh chóng, thứ đang ộc ra từ tòa giám mục Rome. Các lãnh chúa và các thẩm phán âm thầm vui mừng rằng một sự kiềm tỏa sẽ được áp trên cái quyền lực ngu ngạo đã từ chối quyền kháng cáo các quyết định của nó. {GC 130.2}

Nhưng đám đông yêu mến tội lỗi và mê tín dị đoan đã phát hoảng khi những lời ngụy biện xoa dịu nỗi sợ hãi của họ bị quét tan. Những giáo sĩ xảo quyệt, bị gián đoạn trong công việc phê chuẩn tội ác của chúng, và thấy lợi ích của chúng bị đe dọa, đã nổi giận, và tập hợp lại để duy trì những trò mạo nhận của mình. Nhà Cải Chánh đã phải đối mặt với kẻ kiện cáo đầy cay đắng. Một số buộc tội ông hành động vội vàng và bốc đồng. Những người khác cáo buộc ông là tự phụ, tuyên bố rằng ông đã không được chỉ đạo bởi Đức Chúa Trời, mà đã hành động từ lòng kiêu ngạo và sự táo tợn. Ông trả lời: “Ai mà không biết rằng một người hiếm khi đưa được ra bất kỳ ý tưởng mới nào mà không có chút vẻ ngoài nào đó của sự kiêu ngạo, và không bị buộc tội là kích động cãi vã? … Tại sao Đấng Christ và tất cả các tử đạo nhân lại bị xử tử? Bởi vì họ có vẻ là những kẻ kiêu ngạo coi thường sự khôn ranh của thời đại, và bởi vì họ đưa ra những điều mới lạ mà không trước hết khiêm tốn tham khảo lời khuyên từ các sấm truyền của các quan điểm cổ xưa.” {GC 130.3}

Một lần nữa, ông tuyên bố: “Bất cứ điều gì tôi làm sẽ được thực hiện, chẳng phải bởi sự khôn ngoan thận trọng của loài người, mà bởi sự cố vấn của Đức Chúa Trời. Nếu công việc là của Đức Chúa Trời, ai sẽ cản được nó? Nếu không phải vậy, ai có thể thúc đẩy được nó? Chẳng phải ý muốn của con, hay của họ, hay của chúng con; nhưng ý muốn của Ngài, hỡi Cha thánh, Đấng ở trên trời.”—Ibid., quyển 3, chương 6. {GC 131.1}

Mặc dù Luther đã được tác động bởi Linh của Đức Chúa Trời để bắt đầu công việc của mình, ông sẽ không thúc đẩy được nó tiến lên mà không có những xung đột kịch liệt. Những sỉ vả của các kẻ thù ông, sự xuyên tạc của chúng đối với các mục đích của ông, và những suy tưởng bất chính và tà ác của chúng về nhân cách và động cơ của ông, đã ập đến trên ông như một trận lụt áp đảo; và chúng đã không phải là không có tác dụng. Ông đã cảm thấy tin tưởng rằng các lãnh đạo của dân chúng, cả trong nhà thờ và trong các trường học, sẽ vui mừng liên hiệp lại với ông trong các nỗ lực cải cách. Những lời động viên từ những người có địa vị cao đã truyền cảm hứng cho ông với niềm vui và hy vọng. Trong sự mong đợi sẵn, ông đã thấy một ngày tươi sáng hơn đang tỏa ánh bình minh xuống nhà thờ. Nhưng sự động viên đã chuyển thành lời sỉ vả và lên án. Nhiều chức sắc, cả của nhà thờ lẫn nhà nước, đã được thuyết phục về tính trung thực của các luận đề của ông; nhưng họ sớm nhận thấy rằng việc tiếp chấp những chân lý này sẽ gây ra những thay đổi lớn. Khai sáng và cải cách lại dân sự về cơ bản sẽ là làm suy bại quyền lực của Rome, ngăn chặn hàng ngàn dòng tiền đang chảy vào kho bạc của nó, và do đó hạn chế rất nhiều sự xa hoa và xa xỉ của các lãnh đạo công giáo. Thêm vào đó, việc dạy dân chúng suy nghĩ và hành động như những con người có trách nhiệm, nhìn lên chỉ duy nhất Đấng Christ cho sự cứu rỗi, sẽ lật đổ ngai vị của giáo hoàng và cuối cùng phá hủy chính quyền lực của họ. Vì lý do này, họ đã từ khước tri ​​thức đã được ân cần ban cho họ bởi Đức Chúa Trời và dàn trận mình chống lại Đấng Christ và chân lý bằng sự chống đối của họ với người mà Ngài đã gửi đến để soi sáng họ. {GC 131.2}

Luther run rẩy khi nhìn lại chính mình—một người đơn lẻ chống lại những thế lực hùng mạnh nhất trên trái đất. Đôi khi ông nghi ngờ liệu mình có thực sự đã được Đức Chúa Trời dẫn dắt để chống lại thẩm quyền của nhà thờ hay không. Ông viết: “Tôi là ai mà chống lại sự uy nghiêm của giáo hoàng, trước người mà… các vua trên trái đất và toàn thế giới run sợ?… Không ai có thể biết được trái tim tôi đã đau khổ như thế nào trong hai năm đầu tiên này, và tôi đã rơi vào sự chán nản, hay có thể nói là sự tuyệt vọng, đến như thế nào”.—Ibid., quyển 3, chương 6. Nhưng ông không bị bỏ lại để trở nên hoàn toàn nản lòng. Khi sự hỗ trợ của con người không còn, ông đã nhìn lên duy Đức Chúa Trời và học được rằng ông có thể dựa vào cánh tay toàn năng đó một cách an toàn tuyệt đối. {GC 132.1}

Luther đã viết cho một người bạn của cuộc Cải Chánh rằng: “Chúng ta không thể đạt được sự hiểu biết Kinh Thánh dù bằng học tập hay bằng trí tuệ. Nhiệm vụ đầu tiên của cậu là bắt đầu bằng lời cầu nguyện. Hãy cầu xin Chúa ban cho cậu, bởi lòng thương xót lớn lao của Ngài, sự hiểu biết thực sự về lời Ngài. Chẳng còn người giải thích nào khác về lời của Đức Chúa Trời ngoài Tác giả của lời này, như chính Ngài đã phán: ‘Tất cả bọn họ sẽ được Ðức Chúa Trời dạy dỗ.’ Đừng trông cậy vào bất cứ điều gì từ công sức của chính mình, từ sự hiểu biết của chính mình: hãy tin cậy hoàn toàn vào Đức Chúa Trời, và vào ảnh hưởng của Linh Ngài. Hãy tin vào điều này bởi lời của một người đã có được trải nghiệm.”—Ibid., quyển 3, chương 7. Đây là một bài học có tầm quan trọng sống còn đối với những người cảm thấy rằng Đức Chúa Trời đã kêu gọi họ trình bày cho người khác những chân lý trang nghiêm cho thời đại này. Những chân lý này sẽ khuấy động lòng căm thù của Satan và của những người yêu thích những câu chuyện nhảm nhí mà hắn đã bịa ra. Trong cuộc xung đột với các thế lực của cái ác, cần có điều gì đó hơn là sức mạnh của trí tuệ và sự khôn ngoan của loài người. {GC 132.2}

Khi kẻ thù viện dẫn phong tục và truyền thống, hoặc những tuyên bố và thẩm quyền của giáo hoàng, Luther đã đối mặt với chúng bằng Kinh Thánh và chỉ Kinh Thánh mà thôi. Đây đã là những lập luận mà chúng không thể đáp lại nổi; vì thế những thằng nô lệ của hình thức và mê tín dị đoan đã la ó đòi máu của ông, như cách người Do Thái đã la ó đòi máu của Đấng Christ. “Hắn là một thằng dị giáo,” bọn cuồng tín La Mã kêu gào. “Để một kẻ dị giáo kinh khủng như vậy sống thêm một giờ nữa là tội phản nghịch nghiêm trọng đối với giáo hội. Hãy để giàn hỏa thiêu lập tức được dựng lên cho hắn!”—Ibid., quyển 3, chương 9. Nhưng Luther không trở thành con mồi cho sự cuồng nộ của chúng. Đức Chúa Trời đã có một công việc dành cho ông thực hiện, và các thiên sứ từ trời đã được phái đến để bảo vệ ông. Tuy nhiên, nhiều người, là những người đã nhận được ánh sáng quý báu từ Luther, đã bị biến thành đối tượng của sự cuồng nộ của Satan và vì chân lý đã dũng cảm chịu đựng tra tấn và cái chết. {GC 132.3}

Các giáo lý của Luther đã thu hút sự chú ý của những tâm trí sâu sắc trên khắp nước Đức. Từ các bài giảng và ghi chép của ông, những tia sáng phát ra đã đánh thức và chiếu sáng cho muôn nghìn. Một đức tin sống động đang thay thế cho cái hình thức chết mà trong ấy hội thánh đã bị giam cầm từ lâu. Dân chúng ngày càng mất niềm tin vào những trò mê tín của Công giáo La Mã. Những rào cản của định kiến đang dần sụp đổ. Lời của Đức Chúa Trời, mà bởi ấy Luther dùng để kiểm tra mọi giáo lý và mọi tuyên bố, đã như một thanh gươm hai lưỡi, chém thẳng vào tâm của dân chúng. Khắp nơi, một khát vọng tiến bộ về thuộc linh trỗi dậy. Khắp nơi, có một sự đói khát sự công chính đã không được biết đến trong nhiều thời đại. Mắt của dân chúng, từ lâu bị hướng về các nghi thức loài người và những người trung bảo trần thế, giờ đây đang quay về trong sự ăn năn và đức tin hướng lên Đấng Christ và Ngài bị đóng đinh thập tự. {GC 133.1}

Sự quan tâm rộng rãi này càng khuấy động nỗi sợ hãi của bọn cầm quyền công giáo. Luther đã nhận được một lệnh triệu tập đến Rome để trả lời về cáo buộc dị giáo. Lệnh này khiến bạn bè của ông kinh hoàng. Họ biết quá rõ nguy hiểm đang đe dọa ông tại cái thành phố đồi bại ấy, nơi đã say máu của các tử đạo nhân của Jesus. Họ đã phản đối việc ông đến Rome và yêu cầu ông được xét xử tại Đức. {GC 133.2}

Sắp xếp này cuối cùng đã được thực hiện, và đặc phái viên của giáo hoàng được chỉ định để nghe xử vụ án. Trong các chỉ thị được truyền đạt bởi giáo hoàng cho quan chức này, có tuyên bố rằng Luther đã bị tuyên bố là một kẻ dị giáo rồi. Đặc phái viên bởi vậy được lệnh “truy tố và ép buộc không chậm trễ.” Nếu ông vẫn kiên định, và đặc phái viên không thể bắt giữ được ông, thì hắn được trao quyền “cấm đoán ông ở mọi nơi tại Đức; trục xuất, nguyền rủa và tuyệt thông đối với tất cả những ai gắn bó với ông.”—Ibid., quyển 4, chương 2. Và, thêm vào đó, tên giáo hoàng ấy còn chỉ đạo đặc phái viên của mình, để hoàn toàn nhổ bỏ tận gốc dị giáo độc hại này, phải tuyệt thông đối với tất cả, từ bất kể địa vị nào trong giáo hội hay nhà nước, trừ hoàng đế, những ai phớt lờ không bắt giữ Luther và những người theo ông, và giao nộp họ cho đòn thù của Rome. {GC 133.3}

Tại đây, cái linh thực sự của thể chế giáo hoàng được phơi bày. Không một dấu vết nào của nguyên tắc Cơ đốc, hay thậm chí của công lý thông thường, có thể thấy trong toàn bộ cái tài liệu ấy. Luther đã đang ở cách xa Rome; ông đã không có bất cứ cơ hội nào để giải thích hay bảo vệ lập trường của mình; thế nhưng trước khi vụ án của ông được điều tra, ông tóm lại đã bị tuyên bố luôn là một kẻ dị giáo, và trong cùng một ngày, bị khuyên răn, bị buộc tội, bị xét xử và bị kết án; và toàn bộ việc này bởi kẻ tự xưng là cha thánh, quyền lực tối cao duy nhất, không thể sai lầm trong giáo hội hay nhà nước! {GC 134.1}

Vào thời điểm này, khi Luther rất cần sự đồng cảm và cố vấn của một người bạn chân thành, sự quan phòng của Đức Chúa Trời đã gửi Melanchthon đến Wittenberg. Trẻ tuổi, khiêm tốn và rụt rè trong hành xử của mình, khả năng phân định sáng suốt, kiến thức uyên thâm, và tài hùng biện lôi cuốn của Melanchthon, kết hợp với sự trong sạch và chính trực trong tính cách ông, đã giành được sự ngưỡng mộ và kính trọng rộng rãi. Sự xuất chúng của tài năng ông không nổi bật hơn sự dịu dàng trong tính cách ông. Ông đã sớm trở thành một môn đồ nhiệt thành của phúc âm, và là người bạn đáng tin cậy nhất cũng như người ủng hộ quý giá nhất của Luther; sự dịu dàng, thận trọng và chi ly của ông đã có tác dụng như một bổ khuyết cho lòng dũng cảm và năng lượng của Luther. Sự hiệp lực của họ trong công việc đã gia tăng sức mạnh cho cuộc Cải Chánh và đã là một nguồn khích lệ lớn đối với Luther. {GC 134.2}

Augsburg đã được định làm nơi xét xử, và nhà Cải Chánh lên đường đi bộ để đến đó. Những lo ngại nghiêm trọng đã được suy tính đến cho ông. Những lời đe dọa đã được đưa ra công khai rằng ông sẽ bị bắt và giết hại dọc đường, và bạn bè ông đã van xin ông đừng mạo hiểm. Họ thậm chí còn nài nỉ ông rời Wittenberg một thời gian và tìm được sự an toàn với những người sẵn lòng bảo vệ ông. Nhưng ông không muốn rời bỏ vị trí mà Đức Chúa Trời đã đặt ông vào. Ông phải tiếp tục trung tín giữ vững chân lý, bất chấp những cơn bão đang ập đến với ông. Ngôn ngữ của ông đã là: “Tôi giống như Giê-rê-mi, một con người của tranh chấp và xung đột; nhưng những đe dọa của chúng càng gia tăng thêm, niềm vui của tôi càng được nhân lên… Chúng đã hủy hoại danh dự của tôi và danh tiếng của tôi. Chỉ còn lại một thứ duy nhất; ấy là thân thể tồi tàn của tôi: cứ để chúng đoạt lấy nó; chúng như thế cũng sẽ chỉ rút ngắn cuộc đời tôi lại được vài giờ. Nhưng về linh hồn tôi, chúng sẽ không thể lấy được. Người nào muốn rao giảng lời của Đấng Christ cho thế gian, phải sẵn sàng đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào.”—Ibid., quyển 4, chương 4. {GC 134.3}

Tin tức về việc Luther đã đến Augsburg đã đem lại sự mãn nguyện lớn cho gã sứ thần giáo hoàng. Cái thằng dị giáo rắc rối, kẻ đã kích động sự chú ý của cả thế giới, giờ đây dường như đã nằm trong quyền hạn của Rome rồi, và tên sứ thần quyết tâm rằng ông sẽ không chạy thoát. Nhà Cải Chánh đã không chuẩn bị cho mình một thư bảo đảm an toàn. Bạn bè ông đã thúc giục ông đừng có mà xuất hiện trước tên sứ thần mà không có nó, và họ đã đích thân tự đảm nhận việc xin được nó từ hoàng đế. Tên sứ thần định ép Luther, nếu có thể, phải bội lý, hoặc nếu thất bại trong việc này, sẽ khiến ông bị giải về Rome để chịu chung số phận với Huss và Jerome. Vì vậy, qua các đại diện của mình, hắn đã nỗ lực dụ Luther trình diện mà không có thư bảo đảm, phó thác mình cho lòng khoan dung của hắn. Điều này nhà Cải Chánh đã kiên quyết từ chối. Chỉ khi đã nhận được văn bản cam kết cho ông sự bảo vệ của hoàng đế, ông mới xuất hiện trước sự hiện diện của tên sứ thần giáo hoàng. {GC 135.1}

Theo chính sách, đám La Mã giáo đã quyết định cố gắng thu phục Luther bằng vẻ ngoài ôn hòa. Tên sứ thần, trong các cuộc gặp nói chuyện với ông, đã tỏ ra rất thân thiện; nhưng hắn đã yêu cầu Luther phải tuyệt đối phục tùng thẩm quyền của giáo hội, và nhượng bộ mọi điểm mà không tranh luận hay thắc mắc. Hắn đã không ước lượng được chính xác phẩm giá của người đàn ông mà mình đang phải xử lý. Luther, trong phản hồi, đã bày tỏ sự tôn trọng của mình với giáo hội, mong muốn tìm kiếm sự thật của ông, sự sẵn sàng của ông trong việc trả lời mọi phản đối về những gì ông đã giảng dạy, và khuất phục các giáo lý của mình cho quyết định của một số trường đại học hàng đầu. Nhưng đồng thời, ông phản đối cách hành xử của gã hồng y khi yêu cầu ông bội lý mà không chứng minh được ông sai. {GC 135.2}

Câu trả lời duy nhất đã là: “Bội lý, bội lý!” Nhà Cải Chánh đã chỉ ra rằng lập trường của mình được giữ vững bởi Kinh Thư và kiên quyết tuyên bố rằng ông không thể từ bỏ chân lý. Tên sứ thần, không thể phản bác các lập luận của Luther, đã áp đảo ông với một cơn bão chỉ trích, chế giễu và tâng bốc, xen kẽ với các trích dẫn từ truyền thống và lời của các Giáo phụ, không cho nhà Cải Chánh cơ hội lên tiếng. Thấy rằng cuộc hội đàm, nếu tiếp tục như vậy, sẽ hoàn toàn vô ích, Luther cuối cùng đã nhận lấy một sự cho phép miễn cưỡng để trình bày câu trả lời của mình bằng văn bản. {GC 136.1}

“Khi làm như vậy,” ông viết cho một người bạn, “những người bị áp bức nhận được lợi ích gấp đôi; thứ nhất, những gì được viết ra có thể được trình cho sự đánh giá của những người khác; và thứ hai, ta có cơ hội tốt hơn để tác động đến nỗi sợ hãi, nếu không phải là lương tâm, của một tên bạo chúa ngu ngạo và lắm lời, kẻ mà nếu không sẽ áp đảo bằng ngôn ngữ hống hách của hắn.”—Martyn, Cuộc đời và Thời đại của Luther, trang 271, 272. {GC 136.2}

Vào cuộc gặp tiếp theo, Luther đã trình bày một bản giải thích rõ ràng, súc tích và mạnh mẽ về quan điểm của mình, được hỗ trợ đầy đủ bởi nhiều trích dẫn từ Kinh Thư. Tờ giấy này, sau khi đọc to, ông đã đưa cho hồng y, kẻ mà tuy nhiên đã ném nó sang một bên một cách khinh bỉ, tuyên bố nó chỉ là một mớ từ ngữ vô nghĩa và trích dẫn không liên quan. Luther, hoàn toàn đã bị khuấy động dậy, giờ đây đối đầu với tên giáo sĩ ngạo mạn trên chính lĩnh vực của hắn—các truyền thống và giáo lý của giáo hội—và hoàn toàn bác bỏ những giả định của ông ta. {GC 136.3}

Khi tên giáo sĩ ấy đã nhận thấy rằng lập luận của Luther là không thể phản bác, hắn đã mất hết tự chủ, và trong cơn thịnh nộ đã gầm lên: “Bội lý! Hoặc tao sẽ gửi mày đến Rome, ở đó để ra trước các thẩm phán được ủy nhiệm xét xử vụ việc của mày. Tao sẽ khai trừ mày và tất cả những kẻ ủng hộ mày, cùng tất cả những ai từng khuyến khích mày, và sẽ ném chúng ra khỏi giáo hội.” Và hắn cuối cùng tuyên bố, trong giọng điệu ngạo mạn và giận dữ: “Bội lý, hoặc đừng quay lại nữa.”—D’Aubigne, bản London, quyển 4, chương 8. {GC 136.4}

Nhà Cải Chánh nhanh chóng rời đi cùng bạn bè mình, qua đó tuyên bố rõ ràng rằng chẳng có động tác bội lý nào là hãy được trông đợi từ ông. Đây đã không phải là điều gã hồng y mong muốn. Hắn đã tự tán thưởng mình rằng bằng bạo lực, hắn có thể hù dọa Luther khuất phục. Giờ đây, bị bỏ lại một mình với những người ủng hộ của hắn, hắn nhìn từ người này sang người khác trong sự buồn bực tột độ trước thất bại đầy bất ngờ của mưu mô mình. {GC 137.1}

Những nỗ lực của Luther trong dịp này đã không phải là không có kết quả tốt. Đám đông lớn có mặt đã có cơ hội để so sánh hai người, và tự mình đánh giá cái linh được biểu hiện bởi họ, cũng như sức mạnh và tính chính xác của lập trường họ. Sự tương phản thật rõ rệt! Nhà Cải Chánh, giản dị, khiêm tốn, kiên định, đứng lên trong sức mạnh của Đức Chúa Trời, có chân lý đứng về phía mình; tên đại diện của giáo hoàng, tự cao, hống hách, ngạo mạn, và vô lý, không có một lập luận nào từ Kinh Thư, nhưng gầm lên gay gắt: “Bội lý, hoặc bị gửi đến Rome để chịu sự trừng phạt.” {GC 137.2}

Mặc dù Luther đã được cấp một thư bảo đảm an toàn, bọn La Mã giáo vẫn âm mưu bắt giữ và giam cầm ông. Bạn bè của ông thúc giục rằng vì việc kéo dài thời gian ở lại của ông là vô ích đối với ông, ông nên trở về Wittenberg ngay lập tức và sự cẩn trọng cao nhất cần phải được tuân thủ để che giấu ý định của ông. Như vậy, ông rời Augsburg trước khi trời sáng, trên lưng ngựa, chỉ được đồng hành bởi một người dẫn đường được cung cấp cho ông bởi thẩm phán. Với nhiều lo lắng, ông bí mật đi đường mình qua những con phố tối tăm và tĩnh lặng của thành phố. Kẻ thù, cảnh giác và tàn nhẫn, đang âm mưu hủy diệt ông. Liệu ông có thoát được những bẫy lưới đã được chuẩn bị cho mình? Đó là những khoảnh khắc đầy lo âu và cầu nguyện tha thiết. Ông đã đi được đến một cổng nhỏ trên tường thành. Nó đã được mở ra cho ông, và cùng với người dẫn đường của mình, ông đi qua mà không gặp trở ngại. Khi đã an toàn bên ngoài, những người chạy trốn vội vã tăng tốc, và trước khi tên sứ thần biết được Luther đã rời đi, ông đã vượt ra ngoài tầm tay của những kẻ truy hại mình. Satan và các tay sai của hắn đã bị đánh bại. Người mà chúng đã tưởng đang nằm trong quyền hành của mình đã biến mất, trốn thoát như một con chim khỏi bẫy của thợ săn. {GC 137.3}

Trước tin tức Luther trốn thoát, tên sứ thần đã bị choáng ngợp bởi kinh ngạc và tức giận. Hắn đã kỳ vọng sẽ nhận được vinh dự lớn lao vì sự khôn ngoan và kiên định của mình trong việc đối phó với kẻ quấy rối giáo hội này; nhưng hy vọng của hắn đã bị làm cho thất vọng. Hắn đã bộc lộ cơn thịnh nộ của mình trong một lá thư gửi đến Frederick, tuyển hầu/lãnh chúa của Saxony, gay gắt bài xích Luther và yêu cầu Frederick gửi nhà Cải Chánh đến Rome hoặc trục xuất ông khỏi Saxony. {GC 138.1}

Để tự biện hộ, Luther kêu gọi sứ thần hoặc giáo hoàng chỉ ra cho ông những sai lầm của ông từ Kinh Thư, và cam kết mình một cách trang trọng nhất sẽ từ bỏ các giáo lý của mình nếu chúng có thể được cho thấy là mâu thuẫn với lời của Đức Chúa Trời. Và ông bày tỏ lòng biết ơn đối với Đức Chúa Trời vì ông đã được coi là xứng đáng để chịu khổ vì một công cuộc thánh đến như vậy. {GC 138.2}

Tuyển hầu cho đến nay vẫn còn biết rất ít về các học thuyết cải chánh, nhưng ông bị ấn tượng sâu sắc bởi sự thẳng thắn, mạnh mẽ và rõ ràng trong lời nói của Luther; và cho đến khi nhà cải chánh được chứng minh là sai lầm, Frederick quyết định sẽ đứng ra bảo vệ ông. Đáp lại yêu cầu của sứ thần, ông viết: “Vì Tiến sĩ Martin đã ra trước mặt ngài tại Augsburg, ngài hãy phải nên hài lòng rồi. Chúng tôi không ngờ rằng ngài lại cố gắng buộc ông ấy bội lý mà không thuyết phục được ông ấy về những sai lầm của mình. Không một học giả nào trong lãnh địa của chúng tôi thông báo với tôi rằng học thuyết của Martin là vô đạo, chống lại Kitô giáo, hay dị giáo.” Hơn nữa, vị tuyển hầu từ chối gửi Luther đến Rome hoặc trục xuất ông khỏi lãnh thổ của mình.—D’Aubigne, quyển 4, chương 10. {GC 138.3}

Tuyển hầu nhận thấy rằng các giới hạn đạo đức của xã hội đang suy yếu trên diện rộng. Một công cuộc cải cách lớn lao là cần thiết. Những biện pháp phức tạp và tốn kém để kiềm chế và trừng phạt tội phạm sẽ trở nên không cần thiết nếu con người thừa nhận và tuân theo các yêu cầu của Đức Chúa Trời và những chỉ dẫn của một lương tâm được khai sáng. Ông thấy rằng Luther đang nỗ lực để đạt được mục tiêu này, và ông thầm vui mừng vì một ảnh hưởng tốt đẹp hơn đang lan tỏa trong giáo hội. {GC 138.4}

Ông cũng nhận thấy rằng với vai trò là một giáo sư tại đại học, Luther đã đạt được thành công vượt bậc. Mới chỉ một năm trôi qua kể từ khi nhà Cải Chánh đăng các luận đề của mình lên cửa nhà thờ lâu đài, nhưng số lượng khách hành hương đến thăm nhà thờ vào dịp Lễ Các Thánh đã giảm đáng kể. Rome đã bị tước đoạt những người thờ cúng và lễ vật, nhưng vị trí của họ được thay thế bởi một nhóm khác, những người giờ đây đến Wittenberg, không phải là khách hành hương để tôn thờ các thánh tích, mà là học viên đến để lấp đầy các giảng đường học thuật. Các tác phẩm của Luther đã khơi dậy ở khắp mọi nơi một sự quan tâm mới đối với Kinh Thánh, và không chỉ từ khắp nơi trên nước Đức, mà còn từ các quốc gia khác, các học viên đổ về trường đại học ấy. Những thanh niên trẻ, khi lần đầu nhìn thấy Wittenberg, “đã đưa tay lên trời và ca ngợi Đức Chúa Trời vì đã khiến ánh sáng chân lý tỏa ra từ thành phố này, như từ Zion trong những thời xa xưa, và từ đây ánh sáng ấy lan tỏa đến cả những quốc gia xa xôi nhất.”—Ibid., quyển 4, chương 10. {GC 139.1}

Luther đến lúc này vẫn chỉ mới phần nào được cải hóa khỏi những sai lạc của La Mã giáo. Nhưng cùng với việc ông so sánh Lời Sấm Truyền Thánh với các sắc lệnh và hiến chế giáo hoàng, ông đã phải tràn đầy kinh ngạc. “Tôi đang đọc,” ông viết, “các sắc lệnh của các giáo hoàng, và… tôi không biết liệu giáo hoàng có là chính kẻ anti-Christ, hay là sứ đồ của hắn, Đấng Christ bị xuyên tạc và bị đóng đinh thậm tệ biết bao nơi chúng.”—Ibid., quyển 5, chương 1. Tuy nhiên, vào thời điểm này, Luther vẫn là một người ủng hộ Giáo hội La Mã, và không hề nghĩ rằng mình sẽ bao giờ rời bỏ khỏi sự hiệp thông của nó. {GC 139.2}

Các ghi chép của nhà Cải Chánh và giáo lý của ông đang lan rộng đến mọi quốc gia trong Cơ Đốc giới. Công tác ấy lan đến Thụy Sĩ và Hà Lan. Các bản sao các ghi chép của ông đã đến được Pháp và Tây Ban Nha. Ở Anh, các giáo lý của ông được đón nhận như lời sự sống. Chân Lý cũng lan cả đến Bỉ và Ý. Hàng nghìn người đã được thức tỉnh từ trạng thái đờ đẫn như đã chết đến niềm vui mừng và hy vọng của một đời sống đức tin. {GC 139.3}

Rome ngày càng tức giận trước những đòn tấn công của Luther, và một số đối thủ cuồng tín của ông, thậm chí cả các học giả tại các trường đại học Công giáo, đã tuyên bố rằng bất kỳ ai giết chết gã thầy tu nổi loạn ấy sẽ là không có tội lỗi. Một ngày nọ, một người lạ mặt, với một khẩu súng ngắn giấu dưới áo choàng của hắn, tiếp cận nhà Cải Chánh và hỏi tại sao ông lại đi một mình như vậy. “Tôi đang ở trong tay Đức Chúa Trời,” Luther trả lời. “Ngài là sức mạnh của tôi và khiên chắn của tôi. Loài người có thể làm gì được tôi?”—Ibid., quyển 6, chương 2. Khi nghe những lời này, kẻ lạ mặt ấy tái mặt lại và bỏ chạy như thể là khỏi sự hiện diện của các thiên sứ trên trời vậy. {GC 140.1}

Rome quyết tâm hủy diệt Luther; nhưng Đức Chúa Trời đã là sự bảo vệ của ông. Các giáo lý của ông được nghe thấy ở khắp mọi nơi—“trong những mái nhà tranh và các tu viện, … trong các lâu đài của các quý tộc, trong các trường đại học, và trong các cung điện của các vua;” và những người cao quý nổi lên từ khắp nơi để duy trì các nỗ lực của ông.—Ibid., quyển 6, chương 2. {GC 140.2}

Chính vào khoảng thời gian này, Luther, khi đọc các tác phẩm của Huss, đã phát hiện ra rằng chân lý vĩ đại về sự xưng công chính bởi đức tin, điều mà chính ông đang tìm cách duy trì và giảng dạy, đã được tuân giữ bởi nhà Cải Chánh người Bohemia. “Tất cả chúng ta,” Luther nói, “Phao-lô, Augustine, và chính tôi, đều là những người theo Huss mà không hay biết!” “Đức Chúa Trời chắc chắn sẽ trừng phạt việc ấy lên thế gian,” ông tiếp tục, “rằng chân lý đã được rao giảng cho nó một thế kỷ trước rồi, và đã bị hỏa thiêu!”—Wylie, quyển 6, chương 1. {GC 140.3}

Trong một lời kêu gọi gửi đến hoàng đế và giới quý tộc Đức đại diện cho phong trào cải chánh Cơ Đốc giáo, Luther đã viết về giáo hoàng: “Thật là một việc kinh khủng khi chứng kiến con người tự xưng là đại diện của Đấng Christ, phô trương sự xa hoa mà không hoàng đế nào có thể sánh được. Liệu đây có phải là đang giống như Jesus nghèo khó, hay Phi-e-rơ khiêm nhường không? Người ta bảo ông ta là chúa tể của thế giới! Nhưng Đấng Christ, Đấng mà ông ta khoe rằng mình là đại diện, đã phán: ‘Vương quốc của Ta không thuộc về thế giới này.’ Liệu lãnh thổ quyền hạn của một đại diện có thể vượt quá cả cấp trên của ông ta được không?”—D’Aubigne, quyển 6, chương 3. {GC 140.4}

Ông đã viết thế này về các trường đại học: “Tôi rất lo sợ rằng các trường đại học hóa ra sẽ lại là những cánh cổng lớn của hỏa ngục, trừ khi họ lao khổ cật lực trong việc giải thích Kinh Thánh, và khắc sâu chúng vào trái tim giới trẻ. Tôi khuyên không ai nên để con mình ở nơi mà Kinh Thư không được đặt ở vị trí tối cao. Mọi cơ sở mà ở đó con người không liên tục bận tâm với lời của Đức Chúa Trời sẽ phải trở nên suy đồi.”—D’Aubigne, quyển 6, chương 3. {GC 140.5}

Lời kêu gọi này nhanh chóng được lan truyền khắp nước Đức và tạo ra một ảnh hưởng mạnh mẽ trên dân chúng. Toàn quốc đều chấn động, và các đám đông được khuấy động dậy để tập hợp dưới ngọn cờ cải chánh. Những đối thủ của Luther, cháy bỏng một khao khát báo thù, thúc giục giáo hoàng thực hiện các biện pháp quyết liệt chống lại ông. Một sắc lệnh được ban hành rằng các giáo lý của ông phải bị kết án ngay lập tức. Sáu mươi ngày đã được cấp cho nhà Cải Chánh và những người ủng hộ ông, mà sau đó, nếu họ không bội lý, tất cả sẽ bị tuyệt thông. {GC 141.1}

Đó đã là cả một cuộc khủng hoảng khủng khiếp đối với phong trào Cải Chánh. Trong nhiều thế kỷ, án tuyệt thông của Rome đã giáng nỗi kinh hoàng lên các đế vương quyền lực; nó đã đổ đầy các đế chế hùng mạnh với khốn khổ và hoang tàn. Những người mà bản án của nó giáng lên bị nhìn nhận một cách hoàn vũ với nỗi khiếp sợ và kinh hoàng; họ bị cắt đứt khỏi việc giao thiệp với đồng loại mình và bị đối xử như những kẻ ngoài vòng pháp luật, để bị săn lùng đến tuyệt diệt. Luther đã không mù lòa trước cơn bão sắp ập đến trên ông; nhưng ông vẫn đứng vững vàng, tin cậy vào Đấng Christ làm sự nâng đỡ và khiên chắn của ông. Với đức tin và lòng can đảm của một tử đạo nhân, ông đã viết: “Điều gì sắp xảy ra, tôi không biết, cũng không quan tâm để biết… Cứ để đòn đánh giáng xuống bất cứ đâu nó có thể, tôi không hề sợ hãi. Không một chiếc lá nào rơi được xuống mà không có ý muốn của Cha chúng ta. Huống chi Ngài sẽ chăm sóc cho chúng ta đến thế nào! Chết vì Lời là một điều nhẹ nhàng, bởi vì Lời khi đã trở nên xác thịt cũng đã đích thân Ngài chết. Nếu chúng ta chết cùng Ngài, chúng ta sẽ sống cùng Ngài; và khi vượt qua những gì Ngài đã vượt qua trước chúng ta, chúng ta sẽ đến nơi Ngài ngự và ở cùng Ngài mãi mãi.”—Ibid., ấn bản London thứ 3, Walther, 1840, quyển 6, chương 9. {GC 141.2}

Khi sắc chỉ ấy của giáo hoàng đi đến Luther, ông đã nói: “Tôi khinh bỉ và tấn công nó, là phi tin kính, sai trái… Chính Đấng Christ là Đấng đang bị lên án trong đó… Tôi vui mừng khi phải chịu những điều bất hạnh như vậy vì sự nghiệp cao cả nhất. Giờ tôi đã cảm nhận sự tự do lớn hơn trong tâm mình; vì cuối cùng tôi đã biết rằng giáo hoàng chính là kẻ anti-Christ, và rằng ngai của hắn là của chính Satan.”—D’Aubigne, quyển 6, chương 9. {GC 141.3}

Dù vậy sắc lệnh của Rome không phải là không có hiệu quả. Nhà tù, tra tấn và lưỡi gươm đã là những vũ khí mạnh mẽ để ép buộc sự tuân phục. Những người yếu đuối và mê tín run sợ trước sắc lệnh của giáo hoàng; và mặc dù có sự đồng cảm rộng rãi dành cho Luther, nhiều người cảm thấy rằng mạng sống là quá quý giá để bị mạo hiểm vì sự nghiệp cải chánh. Mọi thứ dường như cho thấy công việc của nhà Cải Chánh sắp chấm dứt. {GC 142.1}

Nhưng Luther vẫn không hề sợ hãi. Rome đã ném ra những nguyền rủa của nó chống lại ông, và cả thế giới dõi theo, không chút nghi ngờ rằng ông sẽ diệt vong hoặc bị buộc phải khuất phục. Nhưng với sức mạnh kinh khiếp, ông ném ngược lại chính nó bản án kết tội và công khai tuyên bố quyết tâm từ bỏ nó mãi mãi. Trước sự hiện diện của đám đông sinh viên, học giả, và dân chúng thuộc mọi tầng lớp, Luther hỏa thiêu sắc chỉ của giáo hoàng, cùng với các lề luật giáo hội, các sắc lệnh, và một số ghi chép nhất định ủng hộ quyền lực giáo hoàng. “Kẻ thù của tôi đã có thể, bằng cách đốt các sách của tôi,” ông nói, “làm tổn hại công cuộc của chân lý trong tâm trí của dân thường, và hủy hoại linh hồn họ; vì lý do này, tôi hỏa thiêu các sách của chúng để đáp trả. Một cuộc đấu tranh nghiêm trọng vừa bắt đầu. Cho đến nay, tôi vẫn đã chỉ đùa bỡn với giáo hoàng mà thôi. Tôi đã bắt đầu công việc này trong danh Đức Chúa Trời; nó sẽ được hoàn tất mà không cần đến tôi, và bởi quyền năng của Ngài.”—D’Aubigne, quyển 6, chương 10. {GC 142.2}

Đối với những chỉ trích của các kẻ thù ông, là những kẻ đã chế nhạo ông về sự yếu ớt của công cuộc ông, Luther đã đáp lại: “Ai biết được liệu Đức Chúa Trời có không lựa chọn và kêu gọi tôi, và liệu họ có không nên lo sợ rằng, bằng việc khinh miệt tôi, họ đang khinh miệt luôn chính Đức Chúa Trời? Mô-se đã đơn độc khi rời khỏi Ai Cập; Ê-li-gia đã đơn độc trong triều đại của vua A-háp; Ê-sai đơn độc ở Giê-ru-sa-lem; Ê-xê-chi-ên đơn độc ở Ba-by-lon… Đức Chúa Trời chưa bao giờ chọn dù thầy tế lễ thượng phẩm hay bất cứ nhân vật lớn lao nào khác làm một nhà tiên tri; mà thường thì Ngài chọn những người thấp kém và bị khinh miệt, một lần thậm chí còn là anh chăn cừu A-mốt. Trong mọi thời đại, các thánh đồ đã luôn phải lên án những kẻ lớn, các vua, các lãnh chúa, các thầy tế lễ, và những người thông thái, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng mình… Tôi không nói rằng tôi là một nhà tiên tri; nhưng tôi nói rằng họ nên lo sợ chính vì tôi đơn độc còn họ thì đông đảo. Tôi chắc chắn điều này, rằng lời của Đức Chúa Trời ở cùng tôi, và rằng nó không ở cùng họ.”—D’Aubigne, quyển 6, chương 10. {GC 142.3}

Dù vậy, chẳng phải là không có một cuộc đấu tranh dữ dội với chính mình mà Luther đã quyết định một sự phân rẽ dứt điểm khỏi giáo hội. Chính vào khoảng thời gian này ông đã viết: “Mỗi ngày tôi càng cảm thấy khó khăn biết bao để gạt bỏ những đắn đo mà một người đã thấm nhuần từ thời thơ ấu. Ôi, nó đã gây cho tôi đau đớn nhiều biết bao, dù tôi có Kinh Thư đứng về phía mình, để biện minh việc ấy với chính bản thân rằng tôi hãy dám đơn độc đứng lên chống lại giáo hoàng, và bêu ông ta ra là kẻ anti-Christ! Có giày vò nào mà trái tim tôi đã không phải chịu! Biết bao lần tôi đã chẳng tự hỏi mình với nỗi cay đắng cái câu hỏi đã thường xuyên ở trên môi những kẻ theo giáo hoàng: ‘Chỉ một mình ngươi là khôn ngoan chăng? Mọi người khác đều sai lầm chắc? Sẽ ra sao nếu, rốt cuộc, chính ngươi mới là kẻ sai, và là kẻ đang lôi kéo vào sai lạc của mình biết bao nhiêu linh hồn, những người rồi sẽ bị đày đọa vĩnh viễn?’ Tôi đã đấu tranh với chính mình và với Satan như thế, cho đến khi Đấng Christ, bằng chính lời bất khả sai lầm của Ngài, củng cố trái tim tôi chống lại những nghi ngờ ấy.”—Martyn, trang 372, 373. {GC 143.1}

Giáo hoàng đã đe dọa Luther với sự tuyệt thông nếu ông không bội lý, và lời đe dọa ấy giờ đây đã được thực hiện. Một sắc chỉ mới được ban hành, tuyên bố sự chia ly dứt điểm của nhà Cải Chánh khỏi Giáo hội La Mã, bài xích ông là kẻ bị nguyền rủa bởi Thiên Đường, và bao gồm trong cùng bản án ấy tất cả những ai tiếp nhận các giáo lý của ông. Cuộc đại chiến đã được bắt đầu một cách toàn diện. {GC 143.2}

Sự chống đối là phần của tất cả những ai mà Đức Chúa Trời sử dụng để trình bày các chân lý đặc biệt phù hợp với thời đại của họ. Đã có một chân lý cấp tiến trong những ngày của Luther,—một chân lý vào thời điểm đó là đặc biệt quan trọng; ngày nay cũng có một chân lý cấp tiến cho hội thánh. Đấng thực hiện mọi sự theo sự dàn xếp của ý muốn Ngài đã hài lòng để đặt con người dưới những hoàn cảnh khác nhau và giao phó cho họ những nhiệm vụ đặc thù với thời đại mà họ đang sống và những điều kiện mà họ được đặt trong. Nếu họ trân trọng ánh sáng được ban cho họ, những tầm nhìn rộng lớn hơn về chân lý sẽ được mở ra trước họ. Nhưng ngày nay chân lý chẳng được số đông mong cầu hơn gì so với chính nó bởi những kẻ theo giáo hoàng chống đối lại Luther. Vẫn có cùng một xu hướng chấp nhận các thứ thuyết và các truyền thống của loài người thay vì lời của Đức Chúa Trời hệt như ở các thời đại trước. Những người trình bày chân lý cho thời đại này không nên mong đợi sẽ được đón nhận nồng hậu gì hơn so với các nhà cải chánh trước đây. Cuộc đại chiến giữa chân lý và sai lạc, giữa Đấng Christ và Satan, sẽ ngày càng gia tăng về độ gay gắt cho đến tận khi lịch sử thế giới này khép lại. {GC 143.3}

Jesus đã phán với các môn đồ Ngài: “Nếu các con thuộc về thế gian, thế gian hẳn yêu mến những kẻ của nó: nhưng vì các con không thuộc về thế gian, mà Ta đã chọn các con ra khỏi thế gian, vì điều này thế gian ghét các con. Hãy nhớ lời mà Ta đã nói với các con, Ðầy tớ không lớn hơn Chủ mình. Nếu họ đã bắt bớ Ta, họ cũng sẽ bắt bớ các con thôi. Nếu họ vâng giữ lời của Ta, của các con họ cũng sẽ vâng giữ.” Giăng 15:19, 20. Và mặt khác, Chúa chúng ta đã tuyên bố rõ ràng: “Khốn cho các ngươi, khi loài người nói tốt về các ngươi, vì theo những điều này đây mà tổ phụ của chúng đã đối xử với bọn tiên tri giả.” Lu-ca 6:26. Cái linh của thế gian ngày nay không hòa hợp với linh của Đấng Christ hơn gì so với những thời trước, và những ai rao giảng lời của Đức Chúa Trời trong sự tinh khiết của nó ngày nay sẽ được đón nhận với sự nồng hậu chẳng hơn gì cái thời ấy đâu. Các hình thức chống đối chân lý có thể thay đổi, sự thù địch có thể ít công khai hơn vì nó tinh vi hơn; nhưng cùng cái sự đối kháng ấy sẽ vẫn tồn tại và sẽ được biểu lộ cho đến tận cùng của thời gian. {GC 144.1}