I Sa-mu-ên – Chương 27

1 Và Đa-vít nói trong tâm mình: “Giờ mình sẽ một ngày bị tiêu diệt bởi tay Sau-lơ mất. Chẳng có gì tốt cho mình hơn là nhanh chóng bỏ trốn sang đất của người Phi-li-tin, và Sau-lơ sẽ hết hy vọng về mình để tìm mình nữa trong khắp lãnh thổ Is-ra-ên, và mình sẽ thoát khỏi tay ông ấy.”

2 Và Đa-vít trỗi dậy và vượt qua, chàng và sáu trăm người ở cùng chàng, đến A-kích, con trai Ma-óc, vua Gát.

3 Và Đa-vít cư ngụ với A-kích tại Gát, chàng và những người của chàng, mỗi người và gia đình mình, Đa-vít và hai người vợ của chàng là A-hi-nô-am người Gít-rê-ên, và A-bi-ga-in vợ của Na-banh, người Cạt-mên.

4 Và điều ấy được bảo với Sau-lơ, rằng Đa-vít đã chạy trốn đến Gát, và ông ta không tìm chàng thêm nữa.

5 Và Đa-vít nói với A-kích: “Nếu tôi tìm được ơn trong mắt ngài, xin hãy ban cho tôi một nơi ở một trong các thành của đồng quê, và tôi sẽ cư ngụ ở đó. Chứ sao đầy tớ ngài cư ngụ trong đế đô với ngài được?”

6 Và A-kích ban cho chàng Xiếc-lác trong chính ngày ấy. Vì thế, Xiếc-lác thành ra thuộc về các vua Giu-đa cho đến ngày nay.

7 Và số ngày mà Đa-vít cư ngụ trong đồng quê người Phi-li-tin là một năm bốn tháng.

8 Và Đa-vít và những người của chàng đi lên và cướp phá người Ghê-su-rít, và người Ghiệt-xít, và người A-ma-léc, vì từ xưa chúng đã là cư dân của xứ, khi bạn vào Su-rơ và đến tận đất Ai Cập.

9 Và Đa-vít đánh giết xứ, và không để cho nam hay nữ sống sót, và lấy đi gia súc, và thú vật, và lừa, và lạc đà, và y phục, và trở về và đến với A-kích.

10 Và A-kích nói: “Hôm nay các ngươi cướp phá nơi nào?” Và Đa-vít nói: “Miền nam của Giu-đa”, hoặc “miền nam của người Giê-ra-mê-lít”, hoặc “miền nam của người Kê-nít.”

11 Và Đa-vít không để cho một người nam hay nữ nào sống sót để đem đến Gát, bảo: “Kẻo chúng mách lẻo chúng ta rằng Đa-vít đã làm thế này.” Và thói quen của chàng là thế này, tất cả các ngày mà chàng cư ngụ trong đồng quê của người Phi-li-tin.

12 Và A-kích tin tưởng nơi Đa-vít, rằng: “Hắn tự làm cho mình hôi thối thậm tệ với dân hắn, với Is-ra-ên, thì hắn sẽ làm đầy tớ của ta mãi mãi!”