Châm Ngôn – Chương 27

1 Đừng khoe khoang về ngày mai,

Vì con chẳng biết ngày ấy sẽ sinh ra điều gì.

2 Người khác hãy khen ngợi con, chứ không phải miệng con,

Người ngoài, chứ đừng là môi con.

3 Đá nặng, cát cũng nặng nề,

Nhưng cơn giận của kẻ ngu dại còn nặng hơn hai thứ chúng.

4 Thịnh nộ là tàn bạo, và giận dữ là lũ lụt,

Nhưng ai sẽ đứng được trước mặt sự ghen tuông?

5 Lời quở trách tốt đẹp công khai

Hơn tình yêu thương được giấu kín.

6 Thương tích của người thương yêu là trung tín,

Còn hôn hít của kẻ thù ghét là dụ lừa.

7 Linh hồn no nê đạp lên mật tàng ong,

Còn linh hồn đói, mọi thứ đắng đều là ngọt.

8 Như chim lưu lạc khỏi tổ mình,

Con người lưu lạc khỏi chỗ mình cũng vậy.

9 Dầu và hương liệu làm vui tâm,

Cũng như sự ngọt ngào của bạn một người bởi lời khuyên từ tâm hồn.

10 Đừng từ bỏ bạn của con và bạn của cha con,

Cũng đừng đến nhà anh em con trong ngày hoạn nạn con,

Láng giềng gần tốt hơn anh em xa.

11 Con ta, hãy khôn ngoan và làm vui trái tim ta,

Và ta sẽ trả lời kẻ sỉ nhục ta.

12 Người khôn khéo thấy tai họa, ẩn mình,

Còn bọn khờ dại đi qua, bị phạt.

13 Hãy lấy áo hắn vì hắn đã bảo lãnh cho người lạ,

Và lấy vật làm tin hắn về mụ người ngoài.

14 Người dậy sớm vào buổi sáng, chúc phước bạn mình với tiếng lớn,

Ấy sẽ được kể là nguyền rủa cho người.

15 Chỗ dột liên miên trong ngày ồ ạt

Và một người đàn bà tranh cạnh, là bằng nhau;

16 Người ngăn giữ mụ là ngăn giữ gió,

Cũng như dầu trên tay phải người kêu gọi (*).

(*) Vì mùi thơm của dầu bốc ra, và dầu lại còn chảy qua kẽ tay không thể ngăn giữ hay giấu diếm được. Một người đàn bà tranh cạnh cũng là như vậy.

17 Sắt mài giũa sắt,

Con người cũng mài giũa diện mạo bạn mình.

18 Người gìn giữ cây vả sẽ ăn trái của nó,

Và người canh giữ các chủ nhân mình sẽ được tôn vinh.

19 Như mặt nước với mặt,

Tâm người với người cũng vậy.

20 Mồ mả và chốn hủy diệt chẳng đầy,

Cũng như mắt loài người chẳng no.

21 Nồi là cho bạc, và lò là cho vàng,

Cũng như một người với cái miệng nào ca ngợi người.

22 Dù con giã kẻ ngu dại trong cối giữa lúa gạo,

Sự ngu dại nó sẽ chẳng đi khỏi nó.

23 Con phải biết sắc diện bầy gia súc mình,

Hãy để tâm con đến các đàn thú vật;

24 Vì của cải chẳng còn mãi,

Hay mão miện cũng chẳng được đời đời.

25 Cỏ trải ra, và thảo mộc hiện ra,

Và rau cỏ núi non được thu nhặt,

26 Chiên là cho y phục con,

Và dê là giá đồng ruộng.

27 Và sữa dê là đủ cho thức ăn của con,

Cho thức ăn gia đình con,

Và sự sống các tớ gái con.