Thi Ca – Chương 58

(Thơ của Đa-vít cho nhạc trưởng theo điệu “đừng hủy diệt”)

1 Các ngươi thật nói công lý không thiên vị (*) sao,

Các ngươi phán xét công bằng ư,

Con cái loài người?

(*) Từ gốc là “công lý câm lặng”.

2 Thật, trong tâm các ngươi làm điều gian ác,

Các ngươi suy tính bạo lực của tay mình trên đất.

3 Những kẻ ác xa cách (*) từ tử cung.

Chúng lầm lạc từ dạ, nói điều dối trá.

(*) Có lẽ ý câu thơ là xa cách Đức Chúa Trời.

4 Nọc độc chúng như nọc độc rắn,

Như rắn hổ mang điếc bịt tai nó lại,

5 Để không nghe tiếng của kẻ ếm chú thôi miên (*)

Thôi miên (*) khéo léo.

(*) Từ gốc là “bùa ngải”.

6 Đức Chúa Trời, hãy bẻ răng chúng trong mồm chúng;

Hãy bẻ nanh các sư tử tơ, YHWH!

7 Chúng hãy tan ra như nước chảy,

Khi Ngài giương tên Ngài,

Chúng hãy bị cắt đứt tương tự,

8 Như con ốc sên tan đi,

Ra đi như thai sẩy của phụ nữ,

Chẳng nhìn thấy mặt trời!

9 Trước khi xoong nồi của bạn cảm nhận được gai góc (*),

Ngài sẽ quét chúng đi, cả còn xanh lẫn bị cháy.

(*) Người ta hay lấy gai góc để chụm lửa. Câu “trước khi xoong nồi cảm nhận được gai góc” có ý là “rất nhanh chóng”.

10 Người công chính sẽ vui mừng vì thấy sự báo ứng,

Người sẽ rửa chân mình trong máu kẻ ác.

11 Và người ta sẽ nói: “Hẳn có quả (*) cho người công chính,

Hẳn có Đức Chúa Trời phán xét trái đất.”

(*) Có thể dịch “phần thưởng” hoặc “kết quả”.