Thi Ca – Chương 137

1 Bên sông Ba-by-lon, chúng tôi ngồi đó,

Và chúng tôi than khóc

Khi chúng tôi nhớ về Si-ôn.

2 Chúng tôi treo các cây đàn hạc mình

Trên các cây dương liễu ở giữa nó.

3 Vì ở đó những kẻ bắt chúng tôi đòi hỏi chúng tôi những lời ca,

Và những kẻ bắt chúng tôi làm nô lệ, sự vui mừng:

“Hãy hát cho bọn tao một bài ca của Si-ôn đi!”

4 Chúng tôi sẽ hát bài ca của YHWH thế nào trên đất khách?

5 Nếu ta quên ngươi, Giê-ru-sa-lem,

Hãy quên tay phải ta đi (*)!

(*) Có thể dịch: “tay phải ta hãy quên (năng lực nó) đi.”

6 Lưỡi ta hãy bám vào vòm họng ta,

Nếu ta không nhớ ngươi,

Nếu ta không vui thích Giê-ru-sa-lem hơn niềm vui đầu của ta.

7 YHWH, hãy nhớ con cháu Ê-đôm

Trong ngày của Giê-ru-sa-lem,

Những kẻ đã nói: “Phá hủy! Phá hủy!

Đến tận nền móng nó đi!”

8 Con gái Ba-by-lon, kẻ sẽ bị hủy diệt,

Phước cho kẻ sẽ báo trả ngươi sự báo ứng ngươi,

Mà ngươi đã báo ứng chúng ta!

9 Phước cho người sẽ nắm lấy

Và đập tan con trẻ ngươi vào đá!