Gióp – Chương 41

1 “Con có lôi được Lê-vi-a-than với lưỡi câu,

Hay ghì được lưỡi nó bằng dây không?

2 Con có xỏ được thừng vào mũi nó,

Hay xuyên được hàm nó bằng gai không?

3 Nó có van xin con thống thiết,

Hay thưa với con nhỏ nhẹ không?

4 Nó có lập giao ước với con,

Con có nhận nó làm đầy tớ mãi mãi được không?

5 Con có đùa nghịch được với nó như chim,

Và cột được nó lại cho các cô gái của con không?

6 Các bạn làm ăn có mặc cả trên nó,

Người ta có phân chia nó giữa các con buôn không?

7 Con có cắm được lao móc vào da nó,

Hay xiên cá vào đầu nó không?

8 Hãy tra tay mình lên nó xem!

Ghi nhớ trận ấy lại mà đừng tái phạm!

9 Kìa, hy vọng về nó là ảo tưởng,

Chỉ thấy nó là người ta đã rụng rời!

10 Chẳng ai đủ mạnh bạo để kích động nó,

Thì ai sẽ là người đứng nổi trước mặt Ta???

11 Ai đã cho Ta mà Ta trả lại?

Toàn thiên hạ đều thuộc về chính Ta!

12 Ta sẽ không nín lặng về các chi thể nó,

Về sự mạnh mẽ và hình dạng tuyệt mỹ của nó.

13 Ai sẽ lột được lớp y phục của nó?

Ai sẽ đến được với hàm thiếc đôi của mình?

14 Ai sẽ mở được các cửa của mặt nó?

Chung quanh răng nó là nỗi kinh hoàng.

15 Dãy khiên (*) là niềm kiêu hãnh,

Siết lại như con dấu đóng lại.

(*) Chỉ các cái vảy của con Lê-vi-a-than.

16 Từng cái sát vào từng cái,

Gió cũng không vào giữa chúng được.

17 Mỗi cái bấu vào bạn mình,

Chúng siết vào nhau và không tách ra được.

18 Cái hắt hơi của nó lóe ra tia sáng,

Và mắt nó như bình minh buổi sáng.

19 Đuốc đi ra từ miệng nó,

Các tia lửa thoát ra.

20 Khói đi ra từ lỗ mũi nó,

Như cái nồi sôi sục và cái chảo.

21 Hơi thở nó làm than hực đỏ,

Và lửa ra từ miệng nó.

22 Sức mạnh ngụ lại ở cổ nó,

Và sự kinh khiếp nhảy múa trước mặt nó.

23 Các yếm thịt nó dính chặt,

Đúc liền vào nó không lay chuyển.

24 Trái tim nó rắn như đá,

Và cứng như thớt cối dưới.

25 Vì nó vùng dậy, các trụ cột co rúm lại,

Vì sự tan vỡ, họ xưng tội (*).

(*) Từ gốc ở đây là “tội lỗi”. Con Lê-vi-a-than này làm người ta bở vía (tan vỡ) đến mức vội xưng tội với Đức Chúa Trời. Ấy là hiệu ứng thường thấy của nỗi sợ hãi mỗi khi con người ta tin rằng mình chết đến nơi rồi.

26 Tấn công nó bằng gươm không tác dụng gì,

Giáo, lao và áo giáp,

27 Nó coi sắt như rơm rạ,

Đồng như gỗ mục.

28 Mũi tên chẳng làm nó chạy trốn;

Với nó, đá của ná biến thành rơm.

29 Chùy bị coi như rơm,

Nó cũng cười nhạo tiếng vung giáo.

30 Dưới nó lởm chởm mảnh sành,

Nó vạch vết sắc nhọn trên bùn đất.

31 Nó làm vực sôi sục như nồi đun;

Làm cho biển cả như lọ dầu xức.

32 Sau nó là một đường lấp lánh,

Vực sâu được kể là tóc bạc.

33 Không có gì trên đất như nó,

Một tạo vật không có sự sợ hãi.

34 Nó nhìn xem mọi thứ cao lớn,

Nó là vua trên mọi con cái của sự oai phong.”