Gióp – Chương 3

1 Sau đó, Gióp mở miệng mình và nguyền rủa cái ngày của mình (*).

(*) Chỉ ngày sinh của ông.

2 Và Gióp đáp và nói:

3 “Hãy lụi tàn: ngày mà vào nó tôi sinh ra,

Và đêm mà người ta nói: ‘một đứa con trai được thụ thai’.

4 Chính ngày ấy hãy trở nên bóng tối,

Từ trên, Đức Chúa Trời đừng xem xét nó,

Và ánh sáng đừng chiếu trên nó!

5 Bóng tối và bóng sự chết hãy chuộc lấy nó,

Mây hãy ngự trên nó,

Sự mờ tối của ban ngày hãy làm cho nó kinh hoàng!

6 Chính đêm ấy, sự tối tăm hãy chiếm lấy nó,

Đừng để nó là một trong các ngày của năm,

Đừng để nó tiến vào số của tháng.

7 Kìa, chính đêm ấy hãy trở thành hiu quạnh,

Hân hoan đừng đến trên nó.

8 Hãy nguyền rủa nó, những kẻ nguyền rủa ngày

Những kẻ được trang bị để khuấy động Lê-vi-a-than.

9 Các vì sao của ban mai nó hãy tối tăm,

Nó hãy trông chờ ánh sáng nhưng không có

Cũng đừng để nó thấy ánh bình minh.

10 Vì nó đã không đóng cửa dạ mẹ tôi

Và che giấu khốn khó khỏi mắt tôi.

11 Sao tôi không chết từ tử cung,

Lọt lòng và tắt hơi?

12 Cớ sao đầu gối đỡ lấy tôi

Và sao vú để tôi bú?

13 Vì giờ tôi đã nằm xuống và yên tịnh và ngủ.

Bấy giờ tôi sẽ có sự nghỉ ngơi

14 Cùng các vua và các mưu sĩ của đất

Những kẻ đã xây chốn hư vong cho mình,

15 Hoặc cùng các nhà lãnh đạo có vàng cho mình

Những kẻ đổ đầy nhà mình với bạc.

16 Hay tôi không như một thai sẩy được chôn cất đi,

Như một trẻ sơ sinh chẳng thấy được ánh sáng?

17 Ở đó kẻ gian ác ngừng náo động.

Và ở đó người kiệt sức được nghỉ ngơi.

18 Những người tù cùng nhau thư thái,

Họ chẳng nghe tiếng của kẻ áp bức.

19 Kẻ nhỏ và người lớn đều ở chính chỗ đó

Và người nô lệ được tự do khỏi chủ mình.

20 Sao ban ánh sáng cho kẻ lao khổ,

Và sự sống cho kẻ đắng hồn,

21 Kẻ mong chờ cái chết mà không có nó,

Và bới tìm nó hơn châu báu,

22 Những kẻ vui mừng đến hớn hở

Hân hoan vì tìm được mộ phần,

23 Cho người mà đường lối người bị che khuất

Và Đức Chúa Trời bao phủ quanh người?

24 Vì tiếng thở than tôi đến trước bánh của tôi

Và tiếng kêu gào tôi đổ ra như nước.

25 Vì thứ tôi hãi hùng cũng đã đến trên tôi,

Và thứ tôi sợ hãi đã đến với tôi.

26 Tôi chẳng được an vui, cũng chẳng được yên

Cũng chẳng có nghỉ ngơi, nhưng náo động đến.