Khởi Nguyên – Chương 43

1 Và nạn đói thật trầm trọng trong xứ.

2 Và thế là khi mà họ đã ăn hết lúa mì mà họ đã mua từ Ai Cập thì cha họ nói với họ: “Hãy trở lại mua một ít lương thực cho chúng ta.”

3 Và Giu-đa thưa với ông rằng: “Người đó đã quả quyết cảnh báo với chúng con rằng: ‘Các ngươi sẽ không thấy được mặt ta trừ phi em trai các ngươi ở cùng các ngươi.’

4 Nếu cha cử em trai chúng con cùng chúng con, chúng con sẽ xuống và mua lương thực cho cha.

5 Còn nếu cha không cử đi thì chúng con sẽ không xuống đâu, vì người ấy đã nói với chúng con: ‘Các ngươi sẽ không thấy được mặt ta trừ phi em trai các ngươi ở cùng các ngươi.’”

6 Và Is-ra-ên nói: “Sao các con hại ta, nói cho người ấy các con còn một đứa em trai nữa?”

7 Và họ thưa: “Người ấy hỏi riết về chúng con và thân quyến chúng con, rằng: ‘Cha các ngươi còn sống không? Các ngươi còn người anh em nào nữa không?’ Và chúng con đã nói với ông ta về những việc bắt buộc này. Chúng con chắc biết được rằng ông ấy sẽ bảo ‘hãy đem em trai các ngươi xuống’ sao ạ?

8 Và Giu-đa thưa với Is-ra-ên cha mình: “Hãy cử thằng bé đi với con, và chúng con sẽ trỗi dậy và đi, và chúng ta sẽ sống và không chết, cả chúng con, cả cha, cả các con trẻ của chúng ta nữa.

9 Con sẽ bảo lãnh cho nó: cha sẽ đòi nó từ tay con. Nếu con không mang nó về cho cha và đặt nó trước mặt cha thì con sẽ mang tội với cha cả đời!

10 Vì nếu chúng ta không chần chừ thì bây giờ chúng con đã trở về lần thứ hai này rồi.”

11 Và Is-ra-ên cha họ nói với họ: “Nếu quả thật vậy, các con hãy làm điều này: hãy đem các đặc sản của xứ trong hành lý của các con, và đem xuống cho người ấy làm quà: một ít thuốc cao và một ít mật ong, hương liệu và mộc dược, hạt dẻ và hạnh nhân.

12 Và hãy đem gấp đôi bạc trong tay mình, còn bạc đã trở lại trong miệng bao các con thì hãy trả lại. Có thể do nhầm lẫn mà nó ở trong tay các con chăng.

13 Và hãy đem em trai các con và trỗi dậy, trở lại với người ấy.

14 Và Đức Chúa Trời Toàn Năng sẽ ban tình thương cho các con trước mặt người ấy, và ông ấy thả cho các con người anh em kia và Bên-gia-min. Còn ta, khi nào mà ta mất người thân thì ta mất thôi!”

15 Và những người ấy đem quà biếu này, và đem gấp đôi số bạc trong tay mình, và Bên-gia-min, và trỗi dậy và xuống Ai Cập, và họ đứng trước mặt Giô-sép.

16 Và Giô-sép thấy Bên-gia-min ở cùng họ thì nói với người quản gia mình: “Hãy đem những người ấy vào nhà. Cũng hãy giết thịt và sửa soạn đi, vì những người ấy sẽ ăn cùng ta vào buổi trưa.”

17 Và người đàn ông làm như điều Giô-sép đã nói, và người đàn ông đem những người ấy vào nhà Giô-sép.

18 Và những người ấy sợ hãi, vì họ bị đem vào nhà Giô-sép, và nói: “Vì việc bạc trở lại bao chúng ta lần trước mà chúng ta bị đem vào, để ông ta bắt lỗi chúng ta và xông vào chúng ta, để bắt chúng ta làm nô lệ, cùng những con lừa của chúng ta.”

19 Và họ đến gần người quản gia của Giô-sép, và bảo với ông ở cổng nhà,

20 và nói: “Ôi chúa tôi, chúng tôi thật đã đi xuống lần trước để mua lương thực.

21 Và thế rồi khi chúng tôi đến chỗ trọ và mở các bao của chúng tôi ra, thì kìa: bạc của mỗi người đều ở trong miệng bao của người ấy, theo cân nặng của nó, và chúng tôi đang đem trả nó trong tay mình.

22 Chúng tôi cũng đem số bạc khác xuống trong tay mình để mua lương thực. Chúng tôi chẳng biết ai đã để bạc của chúng tôi vào các bao của chúng tôi.”

23 Và ông ấy nói: “Bình an cho các anh. Đừng sợ. Đức Chúa Trời của các anh, và Đức Chúa Trời của cha các anh đã ban cho các anh báu vật vào các bao của các anh. Bạc của các anh đã đến tôi rồi.” Và ông ấy đem Si-mê-ôn ra cho họ.

24 Và người đàn ông đem những người ấy vào nhà Giô-sép, và đem nước, và họ rửa chân mình, và ông đem rơm cỏ cho những con lừa của họ.

25 Và họ chuẩn bị quà biếu, cho đến khi Giô-sép về vào buổi trưa, vì họ nghe rằng họ sẽ ăn bánh tại đó.

26 Và Giô-sép về nhà, và họ đem quà biếu trong tay họ đến cho chàng ở trong nhà, và sấp mình xuống đất trước chàng.

27 Và chàng hỏi về sự an lành họ, và nói: “Người cha già mà các ngươi nói có an lành không? Ông ấy còn sống không?”

28 Và họ nói: “Đầy tớ ngài, cha chúng tôi, an lành. Ông ấy vẫn còn sống.” Và họ cúi đầu và sấp mình xuống.

29 Và chàng ngước mắt mình lên và thấy Bên-gia-min em trai chàng, con trai của mẹ chàng, và nói: “Người này là em trai út của các ngươi, mà các ngươi đã nói với ta phải không?” Và chàng nói: “Đức Chúa Trời ban ơn cho con, con trai ta!” (*)

(*) Giô-sép gọi em trai mình như vậy vì vẫn đang cố gắng giả vờ với các anh em chàng.

30 Và Giô-sép vội vàng mà tìm chỗ để khóc, vì tình thương của chàng cho em trai chàng bùng lên, và chàng vào phòng riêng và khóc ở đó.

31 Và chàng rửa mặt mình và tiến ra, và cầm mình lại, và nói: “Dọn bánh!”

32 Và người ta dọn cho chàng riêng mình chàng, và cho họ riêng mình họ, và cho những người Ai Cập ăn cùng chàng riêng mình họ: vì người Ai Cập không thể ăn bánh cùng người Hê-bơ-rơ, vì đó là điều ghê tởm đối với người Ai Cập.

33 Và họ ngồi đối diện chàng, người con đầu lòng theo quyền trưởng tử của mình, và người em út theo thứ bậc thấp của mình. Và những người ấy kinh ngạc, mỗi người với anh em mình.

34 Và chàng lấy phần ăn từ trước mặt mình cho họ, và phần ăn của Bên-gia-min nhiều gấp năm lần của mọi người bọn họ. Và họ uống, và vui vẻ với chàng.