Khởi Nguyên – Chương 41

1 Và thế rồi sau khoảng thời gian hai năm thì Pha-ra-ôn nằm mộng, và kìa, ông ấy đang đứng bên sông Nin,

2 thì kìa, từ sông Nin bảy con bò cái đẹp mã và dày thịt đi lên, và chúng ăn trong bãi cỏ.

3 Và kìa, bảy con bò cái khác đi lên sau chúng từ sông Nin, xấu mã và gầy thịt, và chúng đứng cạnh những con bò cái ấy bên bờ sông Nin.

4 Và những con bò cái xấu mã và gầy thịt ăn nuốt bảy con bò cái đẹp mã và dày thịt. Và Pha-ra-ôn thức giấc.

5 Và ông ngủ và mơ lần thứ hai, và kìa: bảy bông lúa mọc lên từ một cọng lúa, chắc mẩy và tốt tươi.

6 Và kìa, bảy bông lúa khác, lép kẹp và bị thổi héo bởi gió đông, mọc lên sau chúng.

7 Và những bông lúa lép kẹp nuốt chửng bảy bông lúa chắc mẩy và đầy đặn. Và Pha-ra-ôn thức giấc, và kìa, là một giấc mơ!

8 Và đến sáng thì tâm linh ông bị xao động, và ông sai người và cho gọi tất cả các thuật sĩ của Ai Cập và tất cả các nhà thông thái của nó đến, và Pha-ra-ôn kể lại cho họ giấc mơ của mình, và chẳng có người nào giải thích được chúng cho Pha-ra-ôn.

9 Và trưởng hầu rượu tâu với Pha-ra-ôn rằng: “Hôm nay tôi nhớ lại những tội lỗi của mình:

10 Pha-ra-ôn đã nổi giận với các đầy tớ ngài, và giao tôi bỏ tù trong nhà chỉ huy vệ binh, tôi và trưởng thợ bánh.

11 Và một đêm, chúng tôi mơ một giấc mơ, tôi và ông ấy, mỗi người mơ tương ứng ý nghĩa giấc mơ của mình.

12 Và ở đó cùng chúng tôi là một thanh niên người Hê-bơ-rơ, đầy tớ của chỉ huy vệ binh, và chúng tôi đã thuật lại cho anh ta, và anh ta đã giải nghĩa cho chúng tôi giấc mơ của chúng tôi, mỗi người theo giấc mơ của mình mà anh ấy giải nghĩa.

13 Và thế rồi, như điều mà anh ấy giải nghĩa cho chúng tôi, thì việc xảy ra như vậy: tôi được phục hồi về chức vụ của mình, còn ông ấy thì bị treo lên.”

14 Và Pha-ra-ôn sai người và cho gọi Giô-sép. Và người ta lôi chàng ra khỏi ngục, và chàng cạo râu, và thay y phục mình, và đến với Pha-ra-ôn.

15 Và Pha-ra-ôn nói với Giô-sép: “Ta mơ một giấc mơ, và không có người giải nghĩa được nó, và ta nghe về ngươi rằng ngươi nghe được một giấc mơ là giải thích được nó.”

16 Và Giô-sép trả lời Pha-ra-ôn rằng: “Chẳng phải tôi đâu. Đức Chúa Trời sẽ trả lời bình an Pha-ra-ôn.”

17 Và Pha-ra-ôn nói với Giô-sép: “Trong giấc mơ của ta, kìa, ta đang đứng bên bờ sông Nin,

18 thì kìa, từ dòng nước, bảy con bò cái dày thịt và đẹp dáng đi lên, và chúng ăn trong bãi cỏ.

19 Và kìa, bảy con bò cái khác đi lên sau chúng, thảm hại, và xấu dáng tột độ, và gầy thịt. Ta chẳng thấy con nào trong cả đất Ai Cập xấu như chúng.

20 Và những con bò cái gầy guộc và xấu xí ăn nuốt bảy con bò béo tốt đầu tiên,

21 và chúng đã vào bụng chúng nó rồi mà ta chẳng nhận biết được rằng chúng đã vào bụng chúng nó, và vẻ ngoài của chúng nó thì xấu xí như ban đầu! Và ta tỉnh dậy.

22 Và, ta thấy trong giấc mơ của ta, và kìa, bảy bông lúa mọc lên trên một cọng lúa, đầy đặn và tốt tươi.

23 Và kìa, bảy bông lúa nhỏ lép kẹp bị thổi héo bởi gió đông mọc lên sau chúng.

24 Và những bông lúa lép kẹp ấy nuốt chửng bảy bông lúa tốt tươi. Và ta đã kể với các thuật sĩ mà không có ai nói được cho ta.”

25 Và Giô-sép tâu với Pha-ra-ôn: “Giấc mơ của Pha-ra-ôn chính là một. Điều Đức Chúa Trời đang làm, Ngài đã báo cho Pha-ra-ôn.

26 Bảy con bò béo tốt chính là bảy năm, bảy bông lúa tốt tươi cũng chính là bảy năm: giấc mơ chính là một.

27 Bảy con bò cái gầy guộc và xấu xí đi lên sau chúng chính là bảy năm, và bảy bông lúa gầy guộc bị thổi héo bởi gió đông là bảy năm đói kém.

28 Ấy là lời mà tôi đã tâu với Pha-ra-ôn: điều Đức Chúa Trời đang làm, Ngài đã tỏ cho Pha-ra-ôn.

29 Kìa, bảy năm sung túc lớn đang đến trong cả đất Ai Cập,

30 và bảy năm đói kém sẽ trỗi dậy sau chúng, và tất cả sự sung túc trong đất Ai Cập sẽ bị quên lãng, và nạn đói sẽ nuốt chửng xứ.

31 Và sự sung túc sẽ không còn được biết đến trong xứ vì cớ nạn đói theo sau, bởi nó vô cùng nặng nề.

32 Và giấc mơ được lặp lại cho Pha-ra-ôn hai lần vì sự việc đã được ấn định bởi Đức Chúa Trời rồi, và Đức Chúa Trời sẽ nhanh chóng thực hiện nó.

33 Và bây giờ, Pha-ra-ôn hãy tìm một người thông hiểu và khôn ngoan, và đặt người ấy trên đất Ai Cập.

34 Pha-ra-ôn hãy tiến hành và bổ nhiệm các quan chỉ huy trên xứ, và thu một phần năm của xứ Ai Cập trong bảy năm sung túc,

35 và gom lại tất cả lương thực của những năm tốt lành đang đến này, và họ sẽ tích trữ lúa mì dưới tay Pha-ra-ôn và giữ lương thực trong các thành.

36 Và lương thực ấy là để dự trữ cho xứ cho bảy năm đói kém sẽ đến trong xứ Ai Cập, và xứ sẽ không bị tiêu diệt bởi nạn đói.”

37 Và điều ấy là tốt đẹp trong mắt Pha-ra-ôn và trong mắt tất cả các đầy tớ ông.

38 Và Pha-ra-ôn nói với các đầy tớ ông: “Tìm đâu ra một người như người này, người mà Linh của Đức Chúa Trời ở trong mình?”

39 Và Pha-ra-ôn nói với Giô-sép: “Sau khi mà Đức Chúa Trời đã bày tỏ cho ngươi toàn bộ việc này rồi thì chẳng còn ai thông hiểu và khôn ngoan như ngươi nữa.

40 Ngươi sẽ quản nhà (*) của ta, toàn dân của ta sẽ phục tùng theo lệnh ngươi. Ta lớn hơn ngươi chỉ ở cái ngai mà thôi.”

(*) Quản gia.

41 Và Pha-ra-ôn nói với Giô-sép: “Hãy xem, ta lập ngươi trên toàn xứ Ai Cập.”

42 Và Pha-ra-ôn cởi chiếc nhẫn của mình ra khỏi tay mình, và trao nó vào tay Giô-sép, và mặc cho chàng y phục vải gai mịn và đeo dây chuyền vàng vào cổ chàng,

43 và cho chàng cưỡi trên cỗ chiến xa thứ hai mà ông có, và người ta kêu lên trước mặt chàng: “Quỳ xuống!”, và đặt chàng trên cả xứ Ai Cập.

44 Và Pha-ra-ôn nói với Giô-sép: “Ta là Pha-ra-ôn, nhưng riêng khỏi ngươi thì không ai nhấc được tay mình hay chân mình lên trong toàn xứ Ai Cập.”

45 Và Pha-ra-ôn gọi tên Giô-sép là Xa-phơ-nát Pha-nê-ách, và gả cho ông Ách-nát, con gái của Phô-ti-phê-ra thầy tế lễ thành Ôn, làm vợ. Và Giô-sép đi ra khắp xứ Ai Cập.

46 Và Giô-sép được ba mươi tuổi khi chàng đứng trước mặt Pha-ra-ôn vua Ai Cập, và chàng đi ra khỏi mặt Pha-ra-ôn và đi qua khắp đất Ai Cập.

47 Và đất sản sinh dư dật trong bảy năm sung túc.

48 Và chàng gom góp tất cả lương thực của bảy năm trong đất Ai Cập, và trữ lương thực trong các thành. Lương thực của đồng ruộng của mỗi thành ở chung quanh nó thì chàng trữ ở giữa nó.

49 Và Giô-sép tích trữ lúa mì nhiều vô cùng, như cát biển, đến khi mà chàng bỏ việc đong lường, vì không đong lường nổi.

50 Và hai đứa con trai đã được sinh cho Giô-sép trước khi đến năm đói kém, mà Ách-nát, con gái của Phô-ti-phê-ra thầy tế lễ thành Ôn, sinh cho chàng.

51 Và Giô-sép gọi tên con đầu lòng là Ma-na-se (*): “Vì Đức Chúa Trời đã làm cho ta quên đi mọi gian khổ của ta và cả nhà cha ta.”

(*) Nghĩa là “làm cho quên”.

52 Và tên đứa thứ hai chàng gọi là Ép-ra-im (*): “Vì Đức Chúa Trời đã làm cho ta nảy nở trong vùng đất của sự khổ nhục ta.”

(*) Nghĩa là “kết quả gấp đôi”, “nảy nở gấp đôi”.

53 Và bảy năm sung túc trong đất Ai Cập kết thúc,

54 và bảy năm đói kém bắt đầu đến, như điều Giô-sép đã nói. Và nạn đói đến trong tất cả các xứ, còn trong toàn xứ Ai Cập thì có bánh.

55 Và cả xứ Ai Cập bị đói, và dân chúng kêu la lên Pha-ra-ôn xin bánh, và Pha-ra-ôn nói với cả Ai Cập: “Hãy đến với Giô-sép, làm theo điều người bảo các ngươi.”

56 Và nạn đói đến trên khắp mặt đất, và Giô-sép mở tất cả những gì ở trên ấy (*) và bán cho người Ai Cập. Và nạn đói hoành hành trong xứ Ai Cập.

(*) Tức là các kho lương thực trên đất Ai Cập.

57 Và khắp đất đều đến Ai Cập để mua từ Giô-sép, vì nạn đói hoành hành trên khắp đất.