Ma-thi-ơ – Chương 2

1 Khi JESUS giáng sinh tại Bết-lê-hem của Giu-đê trong những ngày của vua Hê-rốt, kìa, các nhà thông thái từ phương đông đã đến Giê-ru-sa-lem,

2 nói: “Đấng sinh ra làm Vua người Do Thái đâu rồi? Vì chúng tôi đã thấy ngôi sao của Ngài ở phương đông, và đã đến để tôn thờ Ngài.”

3 Nghe được, vua Hê-rốt bối rối, và cả Giê-ru-sa-lem cùng hắn,

4 và khi đã triệu tập tất cả các thầy tế lễ cả và các thư ký của dân chúng lại, hắn hỏi họ Ðấng Christ phải sinh ra tại đâu.

5 Họ nói với hắn: “Tại Bết-lê-hem của Giu-đê, vì có lời chép bởi đấng tiên tri thế này:

6 ‘Và ngươi, Bết-lê-hem đất Giu-đa,

Chẳng phải là nhỏ nhất trong các thủ lĩnh của Giu-đa,

Vì từ ngươi sẽ ra một lãnh tụ,

Ðấng sẽ trị vì Is-ra-ên dân Ta.’”

7 Sau đó Hê-rốt, khi đã kín đáo gọi các nhà thông thái đến, đã hỏi kỹ họ thời điểm ngôi sao xuất hiện,

8 và hắn cử họ đến Bết-lê-hem, bảo: “Hãy đi, tìm đúng đứa trẻ đó. Khi tìm được, hãy báo cho ta, để ta cũng đến tôn thờ Ngài.”

9 Nghe vua rồi, họ ra đi, và kìa: ngôi sao họ đã thấy ở phương đông đi trước họ, tới khi nó đến và dừng lại trên nơi Hài Nhi đang ở.

10 Khi thấy ngôi sao, họ rất đỗi vui mừng hớn hở.

11 Và khi vào nhà, họ thấy Hài Nhi cùng với Ma-ry mẹ Ngài và sấp mình xuống thờ lạy Ngài, và mở các bảo vật của mình ra dâng lên Ngài các lễ vật: vàng, và nhũ hương, và mộc dược.

12 Và được Ðức Chúa Trời cảnh báo trong chiêm bao là đừng trở lại với Hê-rốt, họ đi đường khác về xứ mình.

13 Khi họ đi rồi, kìa, một thiên sứ của Chúa hiện đến trong chiêm bao với Giô-sép, bảo: “Dậy! Đem Hài Nhi và mẹ Ngài và trốn qua Ai Cập, và hãy ở đó cho đến khi ta bảo ngươi, vì Hê-rốt sắp tìm Hài Nhi để giết Ngài!”

14 Chàng dậy, đem Hài Nhi và mẹ Ngài trong đêm và đi qua Ai Cập,

15 và ở đó cho đến cái chết của Hê-rốt, để làm ứng nghiệm điều đã được phán bởi Chúa qua đấng tiên tri rằng: “Ta đã gọi Con Trai Ta ra khỏi Ai Cập.”

16 Bấy giờ Hê-rốt thấy rằng mình đã bị chơi xỏ bởi các nhà thông thái, hắn rất giận dữ, và sai giết tất cả trẻ con ở Bết-lê-hem và toàn bộ các địa phận của nó, từ hai tuổi và trở xuống, theo thời gian mà hắn đã hỏi kỹ được từ các nhà thông thái.

17 Thế là ứng nghiệm điều đã được phán bởi tiên tri Giê-rê-mi, rằng:

18 “Một tiếng được nghe thấy ở Ra-ma:

Ai oán, và than khóc, và tang thương lớn,

Ra-chên than khóc các con nàng,

Và không chịu nhận an ủi,

Vì chúng không còn nữa.”

19 Khi Hê-rốt chết rồi, kìa, một thiên sứ của Chúa hiện ra trong chiêm bao với Giô-sép tại Ai Cập,

20 bảo: ”Dậy, đem Hài Nhi và mẹ Ngài, và đi về đất Is-ra-ên, vì những kẻ tìm mạng sống của Hài Nhi đã chết rồi.”

21 Chàng dậy, đem Hài Nhi và mẹ Ngài và đi về đất Is-ra-ên.

22 Nhưng khi nghe được rằng A-chê-la-u đã làm vua ở Giu-đê kế vị Hê-rốt cha mình, chàng sợ đi về đó. Được Đức Chúa Trời báo cho trong chiêm bao, chàng đi về các khu vực của Ga-li-lê,

23 và đến sống tại một thành được gọi là Na-xa-rét, để ứng nghiệm điều đã được phán bởi các đấng tiên tri rằng: “Ngài sẽ bị gọi là người Na-xa-rét (*).”

(*) Thực ra trong Cựu Ước không có lời tiên tri nào nói gì về “người Na-xa-rét” cả. Và đó cũng không phải ý mà câu này đang trích dẫn hay nói đến. Na-xa-rét thời ấy là biểu tượng cho sự coi thường ([04] Giăng 1:46), gần như cách nói “đồ nhà quê” ngày nay vậy. Ý mà câu Kinh Thánh ở đây đang nói đến, là việc Ngài sẽ bị người ta khinh thường và chối bỏ ([19] Thi Ca 22:6-7, [23] Ê-sai 53:3). Vì chỗ Na-xa-rét mà Chúa lớn lên lại đúng là biểu tượng cho sự khinh rẻ ([04] Giăng 1:46) nên nó được câu Kinh Thánh này nói đến như một cách chơi chữ nghĩa đôi vậy.