Ma-thi-ơ – Chương 17

1 Và sau sáu ngày, JESUS đem Phi-e-rơ, và Gia-cơ, và Giăng em trai ông, và dắt riêng họ lên một ngọn núi cao.

2 Và Ngài biến hình trước họ: và mặt Ngài chiếu sáng như mặt trời, còn áo Ngài trở nên trắng như ánh sáng.

3 Và kìa, Mô-se và Ê-li-gia hiện ra với họ, nói chuyện cùng Ngài.

4 Phi-e-rơ trả lời, thưa với JESUS: “Chúa, chúng ta ở đây thật tốt; nếu Ngài muốn, chúng ta hãy làm ở đây ba cái trại: một cái cho Ngài, và một cái cho Mô-se, và một cái cho Ê-li-gia.”

5 Lúc ông còn đang nói, kìa, một đám mây rực sáng che phủ họ! Và kìa, một tiếng từ trong đám mây phán: “Đây là Con Trai yêu dấu của Ta, Đấng mà Ta hài lòng; hãy nghe Ngài ấy!”

6 Và khi nghe thấy, các môn đồ sấp mặt mình xuống, và kinh sợ vô cùng.

7 Và JESUS đến chạm vào họ và phán: “Hãy đứng dậy, và đừng sợ.”

8 Ngước mắt mình lên, họ không thấy ai khác ngoài một mình JESUS.

9 Và khi họ đi xuống khỏi núi, JESUS lệnh cho họ rằng: “Đừng thuật cho bất cứ ai khải tượng ấy cho đến khi Con Trai Loài Người sống lại từ kẻ chết.”

10 Và các môn đồ Ngài hỏi Ngài rằng: “Vậy sao các thầy thư ký nói rằng Ê-li-gia phải đến trước?”

11 JESUS trả lời, phán với họ: “Ê-li-gia đúng là phải đến trước và phục hồi mọi sự.

12 Nhưng Ta bảo các con rằng: Ê-li-gia đã đến rồi và người ta không nhận ra người, nhưng đã đối xử với người theo điều gì mình muốn. Con Trai Loài Người cũng sắp chịu thống khổ bởi họ như vậy.”

13 Bấy giờ, các môn đồ hiểu ra rằng Ngài đã nói với họ về Giăng Báp-tít.

14 Và khi họ về đến đoàn dân, một người tiến đến Ngài, quỳ trước Ngài,

15 và thưa: “Chúa! Hãy thương xót con trai con! Vì cháu là người bệnh thần kinh và thống khổ tệ hại, vì cháu bị ngã thường xuyên vào lửa và thường xuyên vào nước.

16 Và con đã trình cháu đến các môn đồ Ngài, mà họ không thể chữa lành cháu.”

17 JESUS trả lời, phán: “Ôi, thế hệ vô tín và hư hỏng! Ta sẽ ở với các ngươi cho đến khi nào? Ta sẽ chịu đựng các ngươi cho đến bao giờ? Đem cháu nó lại đây cho Ta!”

18 Và JESUS quở trách nó, và con quỷ ấy ra khỏi cháu, và cậu bé ấy được lành ngay giờ đó.

19 Sau đó các môn đồ đến riêng với JESUS, thưa: “Vì cớ gì chúng con không thể đuổi nó ra được?!”

20 JESUS phán với họ: “Vì sự vô tín của các con. Vì thật, Ta bảo các con: nếu các con có đức tin như một hạt cải, các con sẽ bảo hòn núi này: ‘Dời ngay qua đó!’ và nó sẽ dời, và sẽ chẳng có điều gì là bất khả thi đối với các con!

21 Nhưng loại này sẽ không đi ra nếu không bởi cầu nguyện và kiêng ăn.”

22 Khi họ ngụ lại tại Ga-li-lê, JESUS phán với họ: “Con Trai Loài Người sắp bị nộp vào tay loài người rồi.

23 Và chúng sẽ giết Ngài, và đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại.” Và họ vô cùng đau buồn.

24 Khi họ đi đến Ca-pê-na-um, những người thu đrắc-ma đôi (*) đến với Phi-e-rơ và nói: “Thầy các anh không nộp đrắc-ma đôi (*) sao?”

(*) Là đồng bạc có giá trị bằng 2 đồng đrắc-ma Attic, hay nửa đồng bạc shê-kên Do Thái. Đây chính là tiền thuế đền thờ cho người nam từ 20 tuổi trở lên ([02] Xuất Hành 30:13-16). Một số bản dịch dịch hẳn ra đơn thuần là “thuế”. Dịch giả xin để nguyên để giữ lại thông tin về trị giá của khoản thuế ấy.

25 Ông bảo: “Có.” Và khi ông vào nhà, JESUS ngăn ông lại, bảo: “Con thấy sao, Si-môn? Các vua của thế gian thu sưu hay thuế từ ai? Từ con cái họ hay từ người ngoài?”

26 Phi-e-rơ thưa với Ngài: “Từ người ngoài ạ.” JESUS phán với ông: “Vậy thì con cái (*) được miễn.

(*) Lưu ý: ngay từ Cựu Ước, những người tin Chúa đã được gọi là “con cái của Đức Chúa Trời” rồi (đối chiếu [05] Nhị Luật 14:1), và Đức Vua vẫn đã yêu cầu họ đóng thuế cho Ngài như thường chứ không hề được miễn. Cho nên nguyên lý “con cái được miễn” ở đây chỉ có thể đang kể đến các con đẻ mà thôi, chứ không thể tính cả các con nuôi vào được, hoặc tất cả các tín hữu Cựu Ước đúng ra cũng đã phải được miễn y hệt như vậy. Trong câu chuyện này, với tư cách là Con Đẻ của Đức Chúa Trời, Chúa JESUS là người duy nhất được miễn nộp thuế cho Cha Ngài. Thế nhưng để tránh gây vấp phạm, chính Ngài cũng tình nguyện đóng thuế luôn như mọi người để người ta khỏi còn viện dẫn được Ngài làm cớ trốn thuế mà phạm tội trộm cắp với Cha Ngài. Xem câu dưới.

27 Nhưng để khỏi gây vấp phạm cho họ, con hãy ra biển thả câu, và bắt con cá đầu tiên lên, và mở miệng nó ra, con sẽ tìm thấy một đồng tiền. Lấy đó đưa họ cho Ta và con.”