Nhã Ca – Chương 7

1 Bàn chân em trong dép đẹp biết bao,

Hỡi con gái của quý tộc,

Đường cong của đùi em như trang sức,

Tác phẩm của bàn tay nghệ nhân.

2 Rốn em như chiếc ly tròn chẳng thiếu rượu,

Bụng em như đống lúa mạch

Vây quanh bởi hoa huệ.

3 Hai ngực em như hai con nai tơ

Cặp hoàng dương song sinh.

4 Cổ em như ngọn tháp ngà,

Mắt em là hồ ở Hết-bôn

Bên cổng Bát Ra-bim;

Mũi em như ngọn tháp Lê-ba-non

Nhìn đối diện Đa-mách.

5 Đầu em trên em như Cạt-mên,

Và mái tóc đầu em như hàng tím (*),

Vua bị trói buộc với lọn tóc.

(*) Lưu ý: thời xưa màu tím được coi là màu xa xỉ của hoàng gia và quý tộc nhà giàu, vì chất liệu để nhuộm ra được màu này rất hiếm. Ví dụ: để nhuộm được một cái áo màu tím cần đến khoảng 12.000 con sò, chi phí đắt đỏ vô cùng.

6 Em đẹp biết bao, và em đáng mến chuộng dường nào,

Hỡi tình yêu, về nỗi đắm say!

7 Dáng em đây như cây cọ,

Và ngực em là chùm trái cây.

8 Anh nói, mình sẽ lên cây cọ,

Mình sẽ nắm lấy bọng nó,

Và ngực em hãy như chùm nho,

Và hương thơm mũi em như táo.

9 Và miệng em như rượu ngon nhất

Chảy thẳng vào người yêu của anh,

Tràn trên môi người đang ngủ.

10 Tôi thuộc về người yêu tôi,

Và thèm muốn của chàng là về tôi.

11 Hãy đến, người yêu của em,

Chúng ta sẽ ra ngoài đồng,

Chúng ta sẽ trọ lại trong các làng mạc.

12 Chúng ta sẽ đi sớm đến các vườn nho,

Chúng ta sẽ xem liệu nho đã nứt lộc,

Hoa nho đã nở, lựu đã trổ bông?

Tại đó em sẽ trao tình yêu em cho anh.

13 Đu-đa-im (*) tỏa hương,

Và bên cửa chúng ta là mọi thức ngon, mới lẫn cũ,

Người yêu của em, em đã để dành cho anh!

(*) Xem chú thích [01] Khởi Nguyên 30:14.