Gióp – Chương 7

1 “Chẳng phải sự ra đi đã dành cho loài người trên đất

Những ngày của nó cũng như những ngày của người làm thuê?

2 Như một nô lệ ước ao bóng mát,

Và như người làm thuê trông đợi tiền lương mình.

3 Tôi thừa hưởng cho mình những tháng vô ích,

Và những đêm lao khổ được chỉ định cho tôi như vậy.

4 Khi tôi nằm xuống thì tôi nói: ‘Khi nào mình sẽ dậy và đêm sẽ hết?’

Và tôi đầy trăn trở cho đến rạng đông.

5 Thịt tôi bao bọc bởi dòi và đất cục,

Da tôi nứt nẻ và kinh tởm.

6 Các ngày tôi nhanh hơn con thoi,

Và kết thúc trong vô vọng.

7 Hãy nhớ rằng đời con là gió mà thôi

Mắt con sẽ chẳng lại thấy điều lành.

8 Mắt đang thấy con sẽ chẳng thấy được con,

Mắt Ngài ở trên con, nhưng con chẳng còn.

9 Đám mây biến mất và đi như vậy,

Người xuống mồ mả sẽ chẳng trở lên được.

10 Người chẳng trở lại nhà mình nữa,

Chỗ của người cũng sẽ chẳng còn nhận biết người.

11 Vả lại con sẽ chẳng kiềm giữ miệng mình,

Con sẽ nói trong nỗi đau của linh mình

Con sẽ than trách trong nỗi đắng hồn mình.

12 Con là biển cả hay rồng (*),

Mà Ngài đặt trên con lính canh?

(*) Xem chú thích [01] Khởi Nguyên 1:21.

13 Khi con nói: ‘Giường mình sẽ an ủi mình,

Sập mình sẽ mang ưu tư mình đi’,

14 Thì Ngài làm con khiếp đảm bằng chiêm bao,

Và dọa nạt con bởi khải tượng.

15 Và linh hồn con thà chọn bị bóp nghẹt,

Cái chết hơn là sự mạnh khỏe mình.

16 Con chê bỏ, con chẳng sống được mãi.

Hãy để mặc con, vì những ngày của con là hư không.

17 Loài người là gì mà Ngài tôn quý người,

Và để Ngài để tâm Ngài vào người?

18 Và Ngài thăm viếng người mỗi sáng

Và thử thách người mỗi lúc?

19 Bao lâu thì Ngài sẽ không để ý con,

Không để con yên đến khi con nuốt nước miếng mình?

20 Con đã phạm tội. Con sẽ làm gì với Ngài, Đấng gìn giữ loài người!

Sao Ngài đặt con làm bia cho Ngài,

Và con trở thành gánh nặng trên mình.

21 Sao Ngài không tha vi phạm con,

Và bỏ qua sự đồi bại con?

Vì bây giờ con sẽ nằm xuống đất bụi,

Và Ngài sẽ sớm sủa tìm con nhưng con chẳng còn.”